Kiều Mục vừa nói vừa nắm tay Lăng Tử Hoan đi tới ven đường.
Cô nhóc vẫn luôn một lòng một dạ tập trung vào anh, bất giác bước theo anh lúc nào không hay.
Ánh sáng rực rỡ muôn màu trong trung tâm thương mại đã sáng lên, chiếu tan bóng đêm, Lăng Tử Hoan không kìm được lại dụi vào ngực Kiều Mục.
Nếu cô và chú Hai cứ luôn ở bên nhau thì tốt biết mấy.
Lăng Tử Hoan vô thức theo Kiều Mục đi tới chiếc Bentley ven đường.
Cô đứng trước xe chần chừ, "Chú Hai, cháu muốn uống rượu!"
Kiều Mục vừa muốn mở cửa xe lại khựng lại, không vui nhìn sang cô nhóc, giọng vô thức cao lên: "Uống cái gì?"
Tim Lăng Tử Hoan run bắn lên: "Uống... uống rượu vị cà phê. Vân Vân vừa nói cái đó uống ngon lắm, cháu muốn nếm thử xem."
Thật ra nguyên văn Hoắc Vân nói trong điện thoại là:
[Tiểu Hoan Hoan, đừng khóc, nếu cậu khó chịu quá thì uống chút rượu tự chuốc say mình đi, sau đó ngủ thật ngon một giấc, mai tỉnh dậy thì chuyện gì cũng quên hết.]
Lăng Tử Hoan đè nén tâm tư không thể nói ra, cũng nôn nóng muốn uống rượu xem có thể say một trận quên hết sầu không.
Kiều Mục dùng một tay chống cửa xe, tay kia đút trong túi quần, nụ cười như có như không, mắt lóe lên nhìn Lăng Tử Hoan.
Vân Vân!
Lại là cô em gái nhà Hoắc Minh, lần nào cũng dạy hư bé con nhà anh!
Kiều Mục biết rượu vị cà phê mà Lăng Tử Hoan nói, thấy cô nhóc hai ngày nay đều bị ép khóc cũng không nỡ tiếp tục từ chối: "Muốn thử thật sao?"
Lăng Tử Hoan vội gật đầu không ngừng, "Chỉ thử đúng một ngụm thôi!"
Tửu lượng của cô không tồi, ba ly kia cũng không nhằm nhò gì!
Thấy cô như vậy, Kiều Mục thuận tay mở cửa xe, xoa xoa tóc cô, "Lên xe, tôi đưa nhóc đi."
Lăng Tử Hoan nhảy lên hoan hô, nhanh nhẹn chui vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn gọi với ra phía Kiều Mục ngoài cửa: "Chú Hai, chú là tuyệt nhất!"
Kiều Mục cười khẽ không nói, đóng cửa xe lại, thong thả chuyển qua đầu xe. Lăng Tử Hoan nhìn chằm chằm vào bóng anh càng lúc càng gần, tim đập nhanh hơn, chú Hai đẹp trai quá!
***
Nửa tiếng sau, tám giờ mười phút, Kiều Mục lái xe tới khu biệt thự Long Hồ Lam.
Lăng Tử Hoan ghé vào kính xe nhìn cảnh vật xung quanh, đến khi thấy biến tên ghi Long Hồ Lam mới giật mình vui vẻ, "Chú Hai, chúng ta đến nhà chú uống rượu à?"