Ngày hôm sau Chúc Vy có môn thi đầu tiên trên lớp đại học. Năm nhất đa số một học chỉ là đại cương nên cũng không quá khó, chủ yếu là phải hiểu và nắm rõ được nội dung. Bài thi lần này Chúc Vy vượt qua một cách vô cùng dễ dàng.
Thi xong Chúc Vy cùng Lâm Ý đến căn tin ăn trưa sau đó mới trở lại ký túc xá nghỉ ngơi một lát. Đầu giờ chiều cô sẽ đến quán làm việc tiếp tục.
“ Hôm nay đông quá đi mất ’’ Chúc Vy đứng xếp hàng dài tận chót, cũng không biết phải đợi tới chừng nào.
“ Ừm, hay cậu ra giữ bàn đi, mình đợi lấy cho ’’ Lâm Ý thấy căn tin khá đông, nên tốt nhất mỗi người chia ra làm một việc lúc có cơm rồi cũng sẽ có chỗ ngồi, bằng không có khi lại đứng ăn mất.
“ Một mình cậu lấy được không? ’’
“ Được mà, cậu đi đi ’’
Lâm Ý đẩy Chúc Vy đi, vô tình lại đụng trúng người khác.
“ Xin lỗi, xin lỗi ’’ Chúc Vy còn không kịp ngẩn đầu đã cúi người xin lỗi lia lịa.
“ Hửm? Đang đợi lấy cơm sao? ’’ người bị đụng trúng đó lại là Tống Sầm, trên tay anh là khay cơm vừa mới lấy được, kế bên còn có Trình Xuân.
“ Vâng ’’
“ Có kén ăn không? ’’ Tống Sầm nhìn khay cơm của mình, hôm nay anh đặc biệt lấy món thịt sườn hầm mùi vị cũng không tồi.
“ Không kén ’’ Chúc Vy thật thà trả lời.
“ Vậy thì cầm lấy, cả cái này đưa bạn em đi ’’ Tống Sầm đưa khay cơm của mình thì thôi đi, đằng này đưa luôn khay của Trình Xuân cho Lâm Ý luôn.
Cả Chúc Vy và Lâm Ý choáng váng, không tin nổi là Tống Sầm sẽ nhường cơm cho hai người.
“ Tụi em tự lấy là được, cái này anh giữ lại đi ’’ Chúc Vy vội trả lại không dám nhận.
“ Em ăn trước đi, anh không gấp vẫn đợi được ’’ Tống Sầm biết được chiều này Chúc Vy sẽ đi làm, cô cũng vừa mới thi xong, tranh thủ ăn sớm rồi tranh thủ về nghỉ ngơi mới có sức chiều đi làm.
“ Nhưng mà...’’ Chúc Vy định nói tiếp nhưng Tống Sầm đã biến mất hòa vào dòng người tiếp tục xếp hàng.
Ngày hôm qua hình ảnh Chúc Vy đứng dưới sân bóng rổ cùng Tống Sầm đã bị người khác chụp lại rồi đăng lên diễn đàn, hiển nhiên nhanh chóng nhận được sự tương tác rất là cao. Đa số mọi người đều bất ngờ việc hai người có quen biết, bởi vì hai người trong mắt mọi người giống như hai đường thẳng song song không thể nào trùng nhau được. Vậy mà khi tấm ảnh kia được đăng tải mọi người lại tận tình ship couple vì quá hợp. Tuy tính cách của cả hai khá ngược nhau nhưng đó sẽ là sự bù trừ thích hợp nhất, hai người đều trai tài gái sắc nên đa số mọi người đều đồng tình. Chỉ riêng một số là ghen ghét, điển hình là Phó Hân cái người vẫn luôn theo đuổi Tống Sầm mà không được chấp nhận.
Hôm nay cô cũng đến căn tin ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy cảnh Tống Sầm nhường cơm cho Chúc Vy làm cô ta càng thêm tức tưởi, ghen ghét đến đỏ cả mắt.
“ Ây da ’’
Trong lúc đi dẹp khay sau khi ăn xong, Phó Hân cố tình đến gần Chúc Vy giả bộ như không cẩn thận đụng trúng cô. Đồ ăn còn dở trên khay cũng làm bẩn hết bộ đồ Chúc Vy đang mặc.
“ Này, cô làm gì vậy hả? Có thấy đường không? ’’
“ Vy Vy cậu không sao chứ? ’’ Lâm Ý trừng mắt nhìn Phó Hân, sau đó lại lo lắng sốt vó hỏi han Chúc Vy.
Hôm nay Chúc Vy đặc biệt mặc chiếc áo màu hồng mà cô rất thích, nhưng lại bị người khác đụng trúng làm bẩn khiến cô có chút tủi thân, nhưng vẫn cố gắng cằm cự lại không khiến bản thân mình yếu đuối.
“ Mình không sao, nhưng áo bị bẩn mất rồi ’’ đồ ăn có nhiều dầu mỡ chỉ sợ có giặc cũng không sạch hết.
“ Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu. Chỉ tại tôi không thấy đằng trước có người ’’ Phó Hân xin lỗi nhưng mặt cô ta thì muốn hất lên mà nhìn trời, như không để ai vào mắt.
“ Cậu đền đi, làm bẩn áo bạn tôi thì phải đền ’’ Lâm Ý đứng ra đòi lại công bằng cho Chúc Vy, nhìn là biết người này cố ý gây thù.
“ Đền? Cái áo rẻ tiền đó thì đáng bao nhiêu chứ! ’’ Phó Hân ỷ nhà mình có chút tiền lại khinh thường người khác.
“ Anh Sầm bên đấy có chuyện gì mà đông đúc dữ vậy? ’’ Trình Xuân thấy mọi người bu lại thành một cục không thể nhìn rõ được bên trong xảy ra chuyện gì.
“ Lo chuyện bao đồng ’’ Tống Sầm dẹp khay xong thì định rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng Chúc Vy trong cái đám người bu đông kia.
Không nói không rằng anh đi lại xem sao, Trình Xuân nhìn thấy thái độ anh quay ngoắt mà kinh ngạc không nói nên lời.
“ Cậu đưa tôi tiền giặt ủi, tôi sẽ không nói gì nữa ’’ Chúc Vy thấy chuyện này không có gì quá đáng, bản thân có lỗi thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
“ Đưa tiền, cậu nghèo hèn đến vậy ư? ’’ Phó Hân cười cợt vào mặt Chúc Vy, tỏ vẻ xem thường cô.
“ Có chuyện gì? ’’ Tống Sầm đút tay vào túi quần, chen vào đám người đứng kế Chúc Vy.
Mọi người xung quanh tản ra nhường đường cho anh.
“ Cậu ta làm bẩn áo của Vy Vy rồi không chịu đền bù ’’ từ chuyện hôm qua Lâm Ý đương nhiên biết giữa Chúc Vy và Tống Sầm không hề đơn giản, nên cô quyết giữu chặt lấy cái phao cứu sinh này để giúp Chúc Vy đòi lại công bằng.
“ Tống Sầm, em không cố ý ’’ Phó Hân lắc đầu tỏ vẻ vô tội.
Tiếng trước còn tỏ vẻ coi thường người khác, bây giờ lại thành người yếu đuối như bị ức hiếp đúng là khó coi.
Tống Sầm im lặng hồi lâu, sau lại quyết định cởi áo khoác của mình khoác lên cho Chúc Vy để che đi chỗ bị bẩn kia, không khiến cô tự ti.
“ Không cần đâu ’’ Chúc Vy sợ sẽ làm bẩn luôn cả áo khoác của anh mất.
“ Khoác vào, để anh giải quyết ’’ Tống Sầm cho cô lời nói và cả hành động để cô an tâm về anh.
“ Em về nghỉ ngơi đi, chiều nay đi làm đúng giờ đó ’’ trước khi để Chúc Vy đi, Tống Sầm còn không quên dặn dò.
“ Cảm ơn anh, Tống Sầm ’’
Lần đầu tiên trong cuộc đời ngoài gia đình ra, lại có một người đứng ra bảo vệ cho Chúc Vy không sợ trời không sợ đất. Còn đưa áo của anh cho cô mặc vào, cảm xúc trong lòng của Chúc Vy lúc này lẫn lộn nhiều thứ. Nhưng trong những thứ đó lại có chút ngọt ngào đang len lõi hình thành trong trái tim của cô.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***