Ngọt Ngào Phút Ban Đầu

Chương 7



Toàn đội của Tống Sầm chỉ toàn là nam, lúc Chúc Vy xuất hiện ở dưới sân liền làm mọi người tò mò không kém nhưng không ai tiện hỏi.

“ Có chuyện gì vậy ạ? ’’

Chúc Vy không biết Tống Sầm kêu mình là vì chuyện gì. Không lẽ lúc nãy anh đỡ giúp cô một trái bóng, anh liền muốn cô trả ơn.

“ Lưng đau, đỡ anh đi ’’

Cả đội mắt chữ a mồm chữ o, lúc nãy chuyền bóng chạy còn hơn cũng không thấy Tống Sầm than thở. Vậy mà bây giờ lại than thở với người đẹp.

“ Em đỡ anh Sầm đi, không một lát anh ấy xĩu bây giờ ’’ Trình Xuân cũng tiếp thêm lời, đổ dầu vào lửa ra vẻ nghiêm trọng.

“ Không phải chứ, anh đau lắm sao. Hay mình đi bệnh viện đi ’’ trái bóng khi nãy đập cũng rất mạnh, sợ sẽ bị bầm cũng không chừng tốt nhất vẫn là nên đến bệnh viện.

“ Không cần, đưa anh về nhà thoa thuốc ’’

“ Nhà anh? Hình như không thích hợp cho lắm ’’ Chúc Vy cùng lắm chỉ mới biết được cái tên của Tống Sầm còn con người anh như thế nào vẫn là ẩn số, nếu bây giờ bước vào nhà anh lỡ người khác nhìn thấy lại có lời nói không hay.

Chúc Vy đỡ một bên cánh tay của Tống Sầm dìu anh bước đi, bỏ một đám ăn dưa hóng chuyện lại ở phía sau.

“ Có gì mà không thích hợp, anh bị sau lưng thoa thuốc một mình không tiện ’’

“ Chẳng phải do đỡ giúp em hay sao ’’ Tống Sầm bắt đầu kể lể, than oán.

Chúc Vy nghe xong cũng thấy có lý, vốn dĩ đỡ trái bóng dùm cô nên anh mới bị đau. Bây giờ giúp anh thoa thuốc thì có làm sao đâu chứ, anh không đòi tiền thuốc men đã là may mắn cho cô rồi cũng nên.

Nhà của Tống Sầm cách trường không quá xa, đi bộ khoảng 500m là tới. Ở Bắc Thành đi học nên Tống Sầm cũng tự mua cho mình căn hộ chung cư. Giá ở đây cũng không quá mắc nhưng xét về đều là sinh viên với nhau thì mấy ai có được điều kiện như Tống Sầm cơ chứ.

Căn hộ của Tống Sầm nằm ở tầng 5, bước vào thang máy đợi chừng 2 phút là tới nơi. Tầng 5 cũng chỉ vỏn vẹn có 3 căn chung cư, căn của Tống Sầm thì nằm ở góc bên phải sau khi bước ra khỏi thang máy.

“ Lấy chìa khóa dùm anh ’’

“ Anh không tự lấy được? ’’ Tống Sầm là bị đau lưng chứ không hề đau tay mà phải nhờ Chúc Vy lấy hộ.

“ Lúc nãy chuyền bóng tay có hơi trật nhẹ ’’ đúng là lời nói dối không chút sơ hở.

“ Ồ anh để ở đâu? ’’ Chúc Vy không đôi co, hỏi vị trí của chìa khóa, cô cứ tưởng anh sẽ để trong balo ai dè không phải.

“ Trong túi áo khoác bên trái ’’ mà áo khoác đang được Tống Sầm mặc trên người.

Chúc Vy ngẩn người trong giây lát, sau cùng cũng đưa tay vào túi áo của Tống Sầm lấy chìa khóa nhà.

Bàn tay nhỏ của Chúc Vy vừa đưa vào túi của Tống Sầm cô không còn chưa đụng được tới chìa khóa thì đã chạm vào người của anh cách qua lớp áo khoác khá mỏng và còn một lớp áo trong là áo thi đấu. Nhất thời Chúc Vy hơi rút tay lại một cách rụt rè, cô lén nuốt xuống sự xấu hổ này tiếp tục mò mẫm lấy chìa khóa. Cũng may túi không sâu, đưa tay vào một chút là bắt được chìa khóa ra ngay.

Chúc Vy không đưa chìa khóa cho Tống Sầm mà tự mình mở cửa luôn. Anh nói tay anh bị đau mà, cô có đưa thì cũng vô dụng thôi.

Bước vào nhà Chúc Vy liền hỏi.

“ Hộp sơ cứu để ở đâu ạ? ’’

“ Trong bếp cái tủ bên trái ’’

Tống Sầm cười nhạt, cô bé này sợ bị anh ăn thịt hay gì đây mà. Điệu bộ gấp gáp muốn rời đi lắm rồi.

“ Anh...vén áo lên đi ’’

Chúc Vy vừa nói hết câu Tống Sầm cởi hết áo ra luôn. Cả phần ngực trần trụi phơi bày trước mắt Chúc Vy làm gương mặt nhỏ của cô đỏ như trái cà chua.

“ Chưa từng nhìn thấy con trai ở trần sao? ’’ Tống Sầm nhận ra cô bé này không phải không thích anh, mà là rất dễ ngượng ngùng xấu hổ nên mới chọn cách hờ hững như là không để tâm đến.

“ C...Chưa từng... anh quay ra đằng sau đi ’’ Chúc Vy bị hỏi trúng tim đen lại càng ngượng hơn bao giờ hết.

Lúc Tống Sầm đưa lưng lại với Chúc Vy thì cô mới bình tĩnh được đôi chút. Tay cũng thuần thục lấy thuốc dùng để trị những vết thương ngoài da như là bị bầm, sưng thoa lên lưng cho Tống Sầm.

“ Anh có đau không? Nếu đau thì nói em ’’ Chúc Vy sợ bản thân thoa hơi dùng lực có thể khiến Tống Sầm bị đau.

“ Anh là con trai, chút đau này cũng không chịu được thì sao là đàn ông nữa ’’ Tống Sầm cười cợt, cô nghĩ anh yếu đuối như vậy hả.

Qua 10 phút Chúc Vy cuối cùng cũng thoa xong, cô đóng hộp sơ cứu lại đem dẹp lại chỗ cũ. Lúc quay ra vẫn thấy Tống Sầm chưa mặc lại áo, còn đang nằm dài trên ghế bấm điện thoại.

“ Em về đây ’’ Chúc Vy lấy balo quãi lên vai, chuẩn bị rời đi.

“ Kết bạn với anh đi ’’ Tống Sầm đưa điện thoại của mình cho Chúc Vy.

“ Để làm gì ạ? ’’ hai người cũng không quá thân thiết, sau này chắc cũng không có can dự gì đến nhau đâu ha.

“ Thoa thuốc 1 ngày cũng không hết được ’’

“ Anh coi em là osin của anh? ’’ ý của Tống Sầm chẳng khác nào coi cô như người hầu, kêu là đến gọi là có mặt.

“ Coi như thêm một người bạn đi ’’

Chúc Vy nhìn gương mặt Tống Sầm không có quá nhiều cảm xúc, dường như kết bạn với cô cũng chỉ là điều bình thường. Nếu cô không chịu thì thôi, còn chịu thì xem như có thêm người bạn nhưng không mấy thân thiết.

“ Đó là tài khoản của em ’’ Chúc Vy cầm lấy điện thoại của Tống Sầm, gõ gõ vài cái đã ra tài khoản của cô rồi đưa lại cho Tống Sầm, nếu anh muốn kết bạn thì tự anh gửi yêu cầu đi.

“ Đi, anh đưa em về ’’

Tống Sầm nhận lấy điện thoại, bấm nút gửi yêu cầu sau đó lại nhét vào trong túi quần. Với tay lấy áo mặc vào, đưa Chúc Vy trở lại ký túc xá.

Chúc Vy định nói không cần đâu, ở đây cách trường không quá xa cô có thể tự về được nhưng những lời đó liền nuốt hết xuống bụng, lặng lẽ theo sau Tống Sầm.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com