Ngoài công ty nhà họ Lương, tất cả tài sản đều giao hết cho tôi.
Tay trắng ra đi.
Tôi không nói gì, bán cái cần bán, bỏ cái cần bỏ.
Hoàn toàn đạt được mục tiêu nhỏ ba mươi tuổi: ly dị, độc thân, tự do tài chính.
Trong thời gian đó Hứa Tri Lạc đến tìm tôi vài lần.
Kể từ khi tôi nói cho cô ta biết chuyện có một “quả trứng vàng” trong bụng.
Còn chu đáo mua sẵn vé máy bay cho cả nhà họ bay đến Hồng Kông.
Cô ta bị ép đến mức sắp phát điên.
Khi xưa, tôi đã tốn bao công sức mới cứu được cô ta ra.
Giờ cô lại rơi vào hố sâu đó lần nữa.
Chỉ có thể nói: ác nhân có ác nhân trị.
Còn mẹ của Lương Dực Đình, vì chuyện anh tay trắng ra đi mà tức đến ngã bệnh.
Không biết sau đó hai mẹ con nói gì.
Chỉ biết bà ấy lại tự mình đi núi Phổ Đà một chuyến.
Về rồi gửi cho tôi một tin nhắn:
“Cô và mẹ cô đều có mệnh tốt.”
Thế nào là mệnh tốt, tôi không hiểu.
Bị phụ lòng, bị phản bội, không gục ngã.
Là gọi là mệnh tốt sao?
Tôi không trả lời, trực tiếp xóa luôn tin nhắn.
Sau khi chuyển về Kinh Châu chưa bao lâu.
Trần Quân Bình cũng bàn giao văn phòng luật lại cho người khác.
Sau đó mua luôn căn hộ tầng dưới của tôi, chuyển vào ở.
Một ngày tôi gặp anh ấy không biết bao nhiêu lần.
Anh ấy thì cứ như không để ý, gặp là bám lấy tôi.
Cuối cùng có một ngày.
Tôi ngồi ở ghế phụ xe anh, hỏi:
“Trần Quân Bình, anh không sợ một ngày nào đó sẽ hối hận sao?”
Anh mỉm cười nói: “Hối hận gì cơ?”
Tôi nhìn ra xa, hàm ý sâu xa:
“Hối hận vì bỏ lại sự nghiệp ở Hồng Kông, đến Kinh Châu – nơi xa lạ, lại bị phụ lòng.”
Anh nhẹ nhàng đạp thắng, dừng lại ở đèn đỏ.
Nhìn tôi nói: “Không sợ.”
-Hết-
Ngoại truyện 1: Lương Dực Đình
Ngày Hứa Tri Lạc bị cả gia đình hành hạ đến mức sảy thai.
Tôi bay đến Kinh Châu gặp Hoài Ngọc một lần.
Nửa năm không gặp, cô ấy như đã hóa bướm tái sinh.
Chỉ còn lại mình tôi bị giam cầm trong nỗi đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ấy vốn không muốn gặp tôi.
Không biết là vì cô ấy thấy không cần thiết.
Hay vì Trần Quân Bình không muốn cô đến gặp tôi.
“Nhưng mà, tử tù còn có cơ hội kháng cáo mà!”
Trong điện thoại, tôi lại nói ra câu ấy.
Bất ngờ, Hoài Ngọc im lặng.
Sau đó, giọng cô bình tĩnh: “Được, anh đến Kinh Châu đi.”
Tôi tưởng rằng, thời gian trôi qua.
Cô lại nhớ đến mười mấy năm chúng tôi bên nhau.
Quyết định cho tôi một cơ hội nữa.
Tôi lập tức bay đến Kinh Châu trong đêm.
Đứng trước mặt Hoài Ngọc, từng chữ rõ ràng:
“Tối đó, tôi và Hứa Tri Lạc bị người ta bỏ thuốc.
“Mọi chuyện không phải do tôi muốn.
“Tôi không phản bội em, cũng chưa từng phụ tình cảm của chúng ta.”
Tôi nghĩ, sau khi giải thích, có thể cô sẽ hiểu.
Sẽ cân nhắc có nên cho tôi thêm một cơ hội.
Nhưng, cô chỉ nhìn tôi một cái rồi hỏi:
“Anh có biết vì sao tôi lại tài trợ cho Hứa Tri Lạc không?”
Tôi không hiểu sao cô đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn đáp:
“Vì cô ấy thông minh?”
Tôi nghĩ đơn giản.
Có lẽ, Hoài Ngọc chỉ không muốn một nhân tài bị bỏ quên.
Dù sao thì Hứa Tri Lạc đúng là thông minh.
Dù sống trong vùng núi thiếu thốn tài nguyên giáo dục.
Cô ấy vẫn tự mình thi đỗ vào Đại học Kinh Đô.
Vừa nói xong, Hoài Ngọc lắc đầu.
Cười nhạt nói: “Tôi tài trợ cho cô ấy, muốn cô ấy bay lên, không phải vì cô ấy thông minh, mà vì cô ấy xinh đẹp.
“Vẻ đẹp tột cùng ở một làng quê nghèo, sẽ khiến cô ấy sống cả đời trong đau khổ.”
Tôi im lặng vài giây, tránh ánh mắt của Hoài Ngọc.
Cô lại mỉm cười.
Như thể đã biết tôi sẽ có phản ứng đó.
“Lương Dực Đình.”
Giọng cô rất nhẹ.
Nhưng như một cú búa nặng phá tan lớp ngụy trang mà ngay cả tôi cũng sắp tự lừa dối mình.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Anh đưa cô ấy đi khám thai, muốn cô ấy sinh con ra, không phải vì thương hại, cũng không phải vì cảm thấy áy náy tội lỗi, vì nghĩ do anh mà cô ấy bị chuốc thuốc, có một đêm với anh.
“Anh làm tất cả những điều đó, là vì cô ấy quá đẹp.”