Ngọc Thô Rực Rỡ

Chương 11



Tôi chỉ dừng lại khi đến quảng trường gần khu nhà gia thuộc.

 

Lúc này, ánh nắng rực rỡ.

 

Gió xuân tháng tư dịu dàng ấm áp.

 

Thấy Lương Dực Đình đi tới.

 

Tôi bảo Trần Quân Bình ra chỗ khác chờ.

 

Anh ấy bĩu môi, có phần tủi thân nói:

 

“Hứa Hoài Ngọc, em đừng nói là định quay lại với anh ta nhé? Anh không đồng ý đâu. Với lại, anh ở Kinh Châu một mình, biết đi đâu bây giờ?”

 

Tôi nhìn vẻ mặt “trà xanh” của anh ấy.

 

Không nhịn được đ.ấ.m hai cái, cười nói: “Ra xe chờ tôi đi, còn đi đâu nữa.”

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Anh ấy nhìn tôi, trong mắt ánh lên chút lo lắng, hỏi lại: “Nói chuyện xong rồi em sẽ đi với anh chứ?”

 

Như sợ tôi thấy áp lực, anhấy lại nói thêm một câu: “Ý anh là, xong rồi mình cùng đi ăn nhé. Hứa Hoài Ngọc, anh đói rồi.”

 

Tôi nhớ lại đêm ở nghĩa trang, tôi cũng từng nói với anh ấy như vậy.

 

Trần Quân Bình, tôi đói rồi.

 

Tôi gật đầu: “Ừ, nói chuyện xong mình đi ăn, anh ra xe trước đi, được không?”

 

Có lẽ là giọng điệu như dỗ trẻ con của tôi khiến anh ấy mềm lòng.

 

Trần Quân Bình mỉm cười, cuối cùng cũng chịu đi về phía xe.

 

Còn Lương Dực Đình chứng kiến tất cả, sắc mặt trắng bệch.

 

Dù đang giữa trời nắng, anh cũng giống như kẻ c.h.ế.t đuối vừa được vớt lên.

 

Thảm hại và chật vật.

 

Anh im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Hoài Ngọc, theo anh về đi.”

 

Tôi lắc đầu, giọng điệu bình thản:

 

“Lương Dực Đình, hôm nay tôi sẽ nói hết mọi chuyện với anh một lần cho rõ.”

 

11、

 

Lương Dực Đình như thể biết tôi sắp nói gì.

 

Anh mím môi, cướp lời trước tôi:

“Anh biết là anh có lỗi với em, anh sẽ cố hết sức bù đắp, em muốn gì anh cũng cho.”

 

Tôi khẽ cười, nhìn anh nói: “Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi không cần anh bù đắp, tôi muốn anh tay trắng ra đi.”

 

Nghe vậy, anh như đã chuẩn bị sẵn, gật đầu mạnh nói:

“Hoài Ngọc, anh đồng ý, anh bằng lòng tay trắng ra đi, chỉ cần em chịu theo anh về Hồng Kông, anh...”

 

Tôi phất tay cắt lời anh, từng chữ từng câu rõ ràng:

“Tay trắng ra đi là hình phạt cho việc anh phản bội, không phải là sự bù đắp cho tôi. Tôi sẽ không quay lại Hồng Kông, cũng không quay lại bên anh. Từ hôm nay trở đi, đừng tìm tôi nữa, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

 

Anh toàn thân run rẩy, như thể quá đau đớn.

 

Thậm chí không thể kìm được nước mắt.

 

Chỉ nhìn tôi một giây, đã khom người không thể ngẩng đầu lên nổi.

 

Tôi khẽ nhíu mày, nhớ lại năm đó, khi anh bị người ta đ.â.m gãy xương chân.

 

Kéo lê chân gãy, khom lưng leo lên núi Phổ Đà.

 

Ba lạy một quỳ.

 

Quỳ đủ một nghìn không trăm tám mươi tám bậc cầu duyên với tôi.

 

Đó là lúc anh muốn dùng lòng thành làm vốn thương lượng với mẹ mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh liều lĩnh lao vào cuộc chơi, sau đó mọi chuyện dồn dập xảy ra.

 

Khi đó, tôi đem hết tiền tiết kiệm khuyên anh nên từ từ.

 

Mẹ anh bắt đầu lo lắng.

 

Không lâu sau, không biết từ đâu rộ lên tin tức.

 

Nói mẹ anh cuối cùng cũng nhượng bộ.

 

Nếu tôi và anh có thể leo lên núi Phổ Đà.

 

Quỳ đủ một nghìn không trăm tám mươi tám bậc để cầu duyên.

 

Bà ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng tôi nữa.

 

Lương Dực Đình đầy quyết tâm, ngay đêm đó đưa tôi bay đến Châu Sơn.

 

Nhưng anh không biết.

 

Ngay khi chúng tôi hạ cánh, đã có người bám theo.

 

Tôi vẫn nhớ.

 

Lúc tai nạn xe xảy ra, xe đã không thể phanh lại.

 

Lương Dực Đình không do dự một giây.

 

Quay mạnh vô lăng sang phải.

 

Dùng ghế lái chắn toàn bộ cú đâm.

 

Một tiếng “ầm” vang lên.

 

Túi khí trong xe bật ra hết.

 

Khi tôi khóc tháo dây an toàn kiểm tra vết thương của anh, anh từ từ ngẩng đầu, dù mặt tái nhợt vẫn trấn an tôi:

“Không sao đâu, Hoài Ngọc, anh không sao.”

 

Cuối cùng, tôi bị chấn động não nhẹ, anh gãy xương cẳng chân.

 

Chiếc xe đó rõ ràng nhắm vào vị trí ghế phụ tôi ngồi.

 

Nếu không phải anh bẻ lái vào giây cuối.

 

Có lẽ tôi không chỉ gãy xương chân.

 

Phải đến khoảnh khắc đó.

 

Chúng tôi mới hiểu vì sao có tin đồn về núi Phổ Đà.

 

Tôi khuyên anh bỏ cuộc.

 

Giống như ngày anh bị mẹ tát hai cái.

 

Tôi khóc nói: “Hay là... thôi đi.”

 

Nhưng anh không chịu.

 

Kéo lê chân gãy, khom lưng leo lên núi.

 

Lúc ba lạy một quỳ, anh đau dữ dội, nhưng chỉ nói:

“Chỉ có như vậy bà ấy mới hiểu quyết tâm của anh, chỉ có như vậy bà ấy mới không làm khó em nữa.”

 

Bùa cầu duyên quỳ đủ một nghìn không trăm tám mươi tám bậc đó.

 

Là toàn bộ tấm chân tình của anh.

 

Giờ đây, chân tình bị chà đạp.

 

Tôi nhìn anh, để lại câu cuối cùng.

 

“Lương Dực Đình, từ nay không gặp lại.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com