Nam nhân say khướt vừa rồi ép nữ nhân kia phải nhảy điệu vũ gợi tình, nàng không dám chọc giận hắn, bị đẩy ép đến mức phải ngả người ra khỏi lan can. Nam nhân lắc lư tán thưởng, liên tục xô đẩy, khiến chiếc váy dài phức tạp làm nàng không bám được vào lan can, cuối cùng rơi xuống.
Tấm vải gấm đỏ dần dần nổi lên một khối, một mảng đỏ thẫm dần thấm lan ra, hòa lẫn vào sắc đỏ tươi rực rỡ của vải. Trước mắt ta không thể xóa đi hình ảnh đôi mắt trợn trừng của nàng khi chạm đất, đôi mắt trước kia từng long lanh thu hút, giờ đây chỉ còn lại vẻ c.h.ế.t chóc.
“Đừng nhìn.”
Một bàn tay chắn trước mắt ta, che đi cảnh tượng đỏ thẫm kia.
Thất Cát không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi bên cạnh ta, “Có lúc mạng người không đáng giá, có lúc mạng người lại đáng giá ngàn vàng.”
Ta siết chặt cây sáo ngọc, không biết số phận của ta rồi sẽ ra sao.
“Ngươi có mang theo bạc không?” Ta đột nhiên hỏi Thất Cát, hắn hơi ngạc nhiên, lấy ra túi tiền bên mình, “Chỉ có cái này thôi.”
Trong túi là mấy đồng tiền vàng hình hoa sen kép, không phải để tiêu xài mà dường như là loại vật phẩm trao đổi trong chốn phong nguyệt.
Ta xoay nhẹ một đồng hoa sen trong tay, “Đây là để tặng cho hồng nhan tri kỷ nào sao?”
Thất Cát giơ tay lên một cách vô tội, “Ta chẳng biết gì cả, cái này đã để trên người từ lâu rồi, nếu nàng không nhắc ta còn quên mất.”
Nếu thực sự quên, hắn đã không lập tức lấy ra khi ta hỏi. Ta chợt nhớ đến Ngọc Kính trước đây rất thích những vật phẩm bằng vàng bạc.
“Ta có thể giữ cái này không?”
Thất Cát mỉm cười thoải mái, “Nàng muốn thì cứ lấy, ta cũng không nhớ nó từ đâu mà có.”
Tối hôm ấy, ta vẫn chưa hỏi được chuyện giữa hắn và Ngọc Kính trước.
Ngày hôm sau, có người đến dọn dẹp Lãm Nguyệt Lâu, cũng dọn sạch những thứ dơ bẩn còn lưu lại từ đêm trước.
Ta trao đồng hoa sen cho tiểu tỳ ngày ngày lên tầng chín dọn dẹp cho ta. Đôi mắt nàng vẫn còn vương chút đỏ do khóc, “Hãy rời khỏi nơi này đi.”
Đồ của Ngọc Kính đều có thể truy nguồn, y phục, thức ăn đều sang trọng xa xỉ, nhưng chẳng thứ nào thuộc về ta. Chỉ có những gì ta nhận từ nam nhân mới thực sự là của ta, mới có thể tặng cho người khác.
Nữ tỳ nhìn ta với vẻ không dám tin, ánh mắt ngập ngừng liếc quanh, rồi vội vàng nhét túi tiền vào áo, “Cảm ơn Ngọc Kính cô nương, cũng thay tỷ muội cảm tạ cô nương.”
Ta dõi mắt theo bóng dáng nhỏ bé của nàng bước qua cánh cửa sắt, hy vọng rằng nàng có thể thoát khỏi nhà tù này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
5
Ta sống trong Lãm Nguyệt Lâu đã lâu, thời gian như không có thật. Điều duy nhất giúp ta chịu đựng là những lá thư mà Thập Tam hoàng tử gửi đến định kỳ.
Thư được viết tay bởi đệ đệ của ta, vì đường xa nên phải rất lâu ta mới nhận được một lá. Chữ viết ngay ngắn là phong cách thư pháp mà phụ thân ta đã dạy.
Ngày xưa, đệ ấy từng là niềm tự hào của phụ thân, người mong muốn sẽ trở thành một tướng tài, để góp sức trên triều đình. Nhưng giờ đây, đệ ấy chỉ có thể làm người hầu đọc sách cho công tử nhà người. Đôi khi, khi công tử lười học, đệ ấy lại phải chịu đòn thay, mỗi lần đọc đến đó, lòng ta đau như cắt, nước mắt tuôn rơi.
Thập Tam hoàng tử ngồi trên xe lăn, tiến đến gần, lặng lẽ nhìn ta đọc lại lá thư mới thêm một lần, “Đừng quá đau lòng, nàng bình an mới là điều đệ ấy mong muốn nhất.”
“Đa tạ Lâu chủ.”
Thập Tam hoàng tử không thể ra mặt giúp đỡ đệ đệ của ta, việc cho người bí mật truyền thư từ đã là nguy hiểm lắm rồi. Ta vô cùng biết ơn hắn.
Nhưng ta không đành lòng để đệ đệ tiếp tục cuộc sống nhục nhã này. Đệ ấy từng là tiểu thiếu gia được chiều chuộng ở nhà, giờ lại là kẻ hầu người hạ, bị người ta đánh đập bất cứ lúc nào.
Bản thân ta thì bị giam cầm trong ngục tù này, không thể nhúc nhích, và chỉ có một người duy nhất có thể giúp ta.
Hồng Trần Vô Định
Thế nhưng Thất Cát lại vắng bóng suốt một thời gian dài. Ta bắt đầu tiếp khách, cho phép họ lên tầng chín, đánh đàn làm vui, cố gắng lấy lòng, chỉ để đổi lấy ngân phiếu và giấy tờ có giá trị bên ngoài Tần Hoài Hà.
May thay, với nhan sắc của Ngọc Kính, ta được họ chiều chuộng, chỉ trong ba tháng, ta đã gom đủ số của cải có thể bảo đảm cuộc sống vinh hoa phú quý trọn đời cho đệ đệ.
Ta vừa hồi hộp vừa lo lắng đợi Thất Cát. Cuối cùng, ngày hắn trở lại, ta không dám quay đầu, chỉ nghe tiếng bước chân hắn ngày một gần.
“Xem ra có chuyện lớn rồi, nàng còn không chơi với thỏ nữa.” Thất Cát trêu chọc, thấy con thỏ của ta đang thu mình trong góc.
Ta không biết phải trả lời ra sao, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y vào vạt áo, những lời đã tự nhủ nhiều lần trong lòng giờ lại nghẹn ở cổ không sao thốt ra được.
Thất Cát không hỏi thêm, hắn nằm dài trên ghế mềm, nghêu ngao hát một bài ca kỳ lạ, chờ ta lên tiếng.
Ta nhìn Lãm Nguyệt Lâu từ lúc náo nhiệt đến khi dần vắng lặng, phía sau, hắn đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Chỉ khi hắn nhắm mắt, ta mới lấy hết can đảm.
Ta bước chân trần trên nền ngọc lạnh lẽo, đi qua ánh trăng dịu dàng, tiến lại gần hắn, chầm chậm ngồi xuống bên cạnh. Chưa bao giờ chúng ta ở gần nhau như vậy, qua lớp áo mỏng, ta cảm nhận được hơi ấm của hắn.
Tiếng tim đập vang lên bên tai, hơi thở dồn dập, ta cắn răng, bàn tay run rẩy cởi áo ngoài.
Thất Cát đột nhiên mở mắt, giữ lấy cổ tay đang trượt áo của ta, ánh mắt tràn đầy ý cười, trêu đùa, “Trời chưa nóng, mới tháng ba mà nàng đã thấy lạnh sao?”
“Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.” Bàn tay ta lạnh lẽo, giọng run rẩy.