Túy Tiếu Hoa nhả khói thuốc, “Khiến hắn yêu ngươi, nhưng ngươi không bao giờ được yêu hắn. Hãy từ từ đòi hỏi từ nhỏ đến lớn, từng chút một buộc hắn vào mối tơ vương của ngươi. Cuối cùng, hãy thắt chặt lại, biến hắn thành con rối của mình. Huống chi, ngươi có dung nhan này, biết bao nam nhân thiên hạ sẽ tranh nhau làm mọi điều cho ngươi.”
Nói xong, nàng cười nhạo một tiếng, “Có điều, bên Tần Hoài Hà này đầy những nữ nhân lầm tưởng mình là người trong cuộc chơi này, nhưng lại quên rằng bản thân chỉ là món đồ bị người khác đem ra đùa giỡn. Không giữ được lòng mình, cuối cùng chỉ có kết cục bi thảm.”
Ta cảm thấy dường như nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng nghĩ lại, dòng sông này đã chôn vùi biết bao xác nữ nhân.
Để tiếp cận một nam nhân, hãy bắt đầu từ những yêu cầu nhỏ không gây tổn hại. “Thất Cát, ngươi có thể mang giúp ta một thứ được không?”
Thất Cát khẽ lắc chén rượu, mắt chăm chú nhìn dòng rượu đỏ như máu, men say khiến lời nói của hắn bắt đầu trở nên lơ mơ, “Hử? Muốn gì? Là trâm cài ngọc mà mọi người đang tranh giành ngoài kia, hay là tấm lụa thêu dát vàng mà ai cũng muốn?”
“Ta muốn thỏ.”
“Khụ khụ.” Thất Cát bị sặc, muốn cười cũng không biết cười thế nào, khóe môi hắn cong cũng không được, không để ý cũng không xong. Sau một lúc suy nghĩ, hắn hỏi, “Bằng vàng hay bằng ngọc?”
Ta liếc hắn, “Bằng thịt, bằng máu, loại ăn cỏ ấy.”
Thất Cát nghĩ yêu cầu của ta kỳ quặc, trước khi ngủ vẫn còn say khướt, níu tay áo ta hỏi, “Thật sự... là con thỏ?”
Hắn bảo lần sau đến sẽ mang cho ta. Ta mỉm cười nhẹ nhàng cảm ơn hắn.
Lần tới khi hắn đến, ta ngồi bên lan can nhìn hắn bước vào, tay không. Thấy ta ngập tràn mong đợi, hắn lập tức rút ra một cái lồng giấu sau lưng, “Đừng bày ra vẻ mặt như vậy, vốn định trêu nàng chút, nhưng thấy ánh mắt ấy của nàng, ta thật sự chẳng còn cách nào.”
Trong lồng, một chú thỏ trắng như tuyết đang cuộn mình, lông tơ mềm mại. Ta không kìm nổi sự vui mừng, ôm lấy chiếc lồng, nhẹ nhàng nhấc thỏ con lên, đặt vào lòng.
Thấy ta vui, Thất Cát lại trêu, đặt gói gia vị lớn lên bàn, “Kho tàu chứ?”
Ta quay lưng, không muốn để ý đến hắn. Hắn cười ha hả, “Có đồ rồi thì không quan tâm đến người tặng nữa, mỹ nhân nào cũng vô tình, nàng còn vô tình hơn cả.”
4
Con thỏ mà Thất Cát tặng rất nhút nhát và im lặng, ngày ngày chỉ ôm lấy cỏ non mà gặm nhấm, miệng nhóp nhép ăn từng chút một. Giờ đây, ta dựa vào lan can nhìn ra ngoài, trên đùi là chú thỏ nhỏ. Khi Thất Cát đến, hắn nhìn thấy nỗi cô đơn bất tận trong ánh mắt ta và cười nói, “Ta thật sự hối hận khi trộm linh dược…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt ta chạm đến hắn, và câu nói của hắn ngưng lại nửa chừng. Hắn tiến lại gần, chống tay lên lan can bên cạnh ta, cùng ta nhìn ra ngoài ánh đèn rực rỡ, “Nàng nhìn gì mỗi ngày vậy?”
Ta khẽ vuốt ve chú thỏ đang ngủ, “Ngươi hỏi để làm gì, chẳng phải đã rõ rồi sao?”
Thất Cát nghiêng đầu cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh mờ ảo như chứa điều gì không thể đoán.
Hồng Trần Vô Định
Giờ ta đã thân thuộc với Thất Cát, tuy hắn luôn nói những lời phong lưu nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Chúng ta gặp nhau mỗi đêm khi trăng lên, rồi rời đi lúc bình minh vừa ló dạng.
Ta sẽ ngồi đối diện với hắn, ngắm dòng Tần Hoài Hà rực rỡ ánh đèn. Hắn từng đặc biệt đi tìm chiếc đèn Khổng Minh trong dịp hội chùa, rồi thả đèn từ bờ sông, những chiếc đèn vàng nhạt bay lên như đàn đom đóm, sáng rực mặt hồ. Một chiếc bay qua lan can, chiếu sáng gương mặt ta. Đèn của người khác đầy những câu thơ bóng bẩy, còn trên đèn của hắn lại vẽ hai con thỏ nguệch ngoạc.
Hắn sẽ vì thấy ta không cười mà từ tầng chín nhảy xuống giữa đêm, bước nhẹ qua các lan can của Lãm Nguyệt Lâu, gây ra từng tiếng hét kinh ngạc, bước qua mặt sông, mua đóa hoa vừa hái đẫm sương của nữ tử bán hoa và mang đến trước mặt ta.
Có lúc hắn mang theo mùi m.á.u tanh, nhưng áo trắng vẫn sạch sẽ không chút tì vết. Nơi ta ở có hương trầm lạnh lẽo, có thể át đi mùi đó, nhưng không thể che đi sát khí còn vương trong ánh mắt hắn.
Dần dần, ta nhận ra hắn ngủ không yên giấc, dù uống rượu say cũng chỉ là để không mơ thấy ác mộng. Khi thấy hắn nhíu mày trong giấc ngủ, ta sẽ khẽ thổi sáo ngọc, tiếng sáo nhẹ nhàng kéo dài cả đêm, xua tan ác mộng vô hình và giúp hắn bình yên.
Có lúc Thất Cát không đến, và giờ ta cũng đủ tự tin để bày tỏ ý mình trước mặt Túy Tiếu Hoa. Những đêm Thất Cát không đến, ta không ra ngoài gảy đàn mà chỉ ở trong phòng chơi đùa với con thỏ nhỏ.
Hắn từng nói rằng hắn đi g.i.ế.c người, “Có kẻ trả tiền để ta g.i.ế.c người hắn muốn giết.”
Ta rót đầy ly rượu cho hắn, “Vậy ngươi có sẵn sàng g.i.ế.c người ta muốn g.i.ế.c không?”
Hắn ngửa cổ uống cạn ly, đôi mắt đào hoa ánh lên men say, “Vì ly rượu này, mạng ta cũng có thể dâng cho nàng.”
Đêm ấy, ta ngồi bên lan can, thổi sáo ngọc. Những đêm hắn quay về, giấc ngủ của hắn luôn bất an.
Ta ngẩn người nhìn những mỹ nhân eo thon mềm mại bước qua lại giữa các nam nhân trong Lãm Nguyệt Lâu, tà áo dài bay, tiếng cười vang rộn ràng.
Đột nhiên, một tiếng thịch vang lên, tiếng sáo của ta ngừng lại.
Một nữ nhân trong chiếc váy đỏ rơi từ tầng bảy xuống, thân xác bẹp dí như bùn trên sân tròn của Lãm Nguyệt Lâu, tạo ra một chút hỗn loạn. Nhưng tiếng ca múa vẫn tiếp tục.
Rất nhanh, có người đến, trải tấm vải gấm đỏ thêu kim tuyến che lên nền đất, Túy Tiếu Hoa bước đến bên cạnh người nam nhân vừa bị mất hứng, dịu dàng dâng lên hai mỹ nhân càng quyến rũ hơn, những ống tay áo dài nhanh chóng quấn lấy lòng nam nhân, khiến hắn quên đi điều vừa xảy ra.