Ta không tin nổi ngước mắt nhìn hắn, hắn cúi người từ trên xe lăn xuống, dịu dàng vuốt tóc ta, “Ta cũng đã gửi tin về nàng cho nó, dặn nó học hành thật tốt. Sau này, ta và hoàng huynh sẽ tìm cách giúp huynh muội nàng thoát khỏi thân phận nô tì. Có một nghề trong tay cũng sẽ dễ sống hơn.”
Ta xúc động đến mức rơi nước mắt, Thập Tam hoàng tử đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ, “Quả nhiên vẻ đẹp của nàng, dù khóc hay cười, đều mê hoặc lòng người.”
Lần đầu tiên ta mỉm cười, nhưng nụ cười này chỉ dành riêng cho Thập Tam hoàng tử thấy, còn Ngọc Kính của Tần Hoài Hà vẫn là mỹ nhân băng giá, lạnh lùng.
Giá để lên được tầng chín rất cao, nhiều kẻ sẵn sàng khuynh gia bại sản để có thể một lần bước lên, nhưng phần đông đến đây chỉ để vui chơi, không phải để trở thành kẻ ăn mày. Những người có thể lên tầng chín hiếm hoi vô cùng, lại càng ít kẻ được ta chấp thuận.
Tính đến nay, chỉ có một nam nhân duy nhất từng đặt chân lên tầng chín.
Ta không muốn tiếp xúc với những kẻ trong mắt đầy sự ham muốn, xem ta như món hàng được gói cẩn thận, như một thứ vốn để họ khoe khoang.
Túy Tiếu Hoa không đời nào để dòng bạc vàng như nước chảy bị ta ngăn lại ngoài cửa. , nàng nói rằng đêm trăng tròn này sẽ là đêm đấu giá Ngọc Kính.
Giá cao nhất sẽ được.
Hồng Trần Vô Định
Thập Tam hoàng tử bảo, nếu ta không muốn, hắn có thể ở cùng ta một đêm.
Ta quỳ trước hắn, nhìn hắn ngồi trên xe lăn, vẫn dịu dàng như ngày nào, ẩn trong bóng tối. Ta cảm ơn và nói, “Không cần, ta sẽ tuân theo quy củ nơi này.”
Đêm đó, ta nhìn ngắm sự cuồng nhiệt bên trong Lãm Nguyệt Lâu. Các quyền quý, phú hào tranh nhau tung ra vô số trân bảo và gấm lụa, như cơn mưa rực rỡ, chỉ để mong ta nhìn họ một cái.
Giữa đám đông điên cuồng, ta trông thấy bóng dáng nam nhân trong y phục trắng, gác chân lên bàn, ly lưu ly chứa đầy rượu nho, hắn ngửa cổ uống cạn, từng giọt rượu tím như hoa violet tràn qua khóe miệng, chảy xuống cổ.
Bên tai là tiếng ra giá không ngừng, nhưng ta chỉ chú ý đến người hoàn toàn tách biệt với khung cảnh náo nhiệt này.
Sau khi đặt ly xuống, hắn nhìn thấy ta. Lời ra giá cuối cùng được xướng lên, đám đông im lặng chờ đợi ai sẽ trở thành kẻ chiến thắng.
Túy Tiếu Hoa uốn mình như rắn nước tiến đến nam nhân áo đỏ, nam nhân trong y phục đỏ vui vẻ vô cùng, hai tay chắp lại, “Cảm ơn, cảm ơn, đêm nay ta sẽ thay các vị thưởng thức hương vị của Ngọc Kính mới.”
Nam nhân áo trắng đặt ly xuống, chống cằm thưởng thức màn kịch, ánh mắt thoáng qua ta, đôi mắt đào hoa mang nét cười, tay định nâng bình rượu nhưng chợt khựng lại, thoáng ngẩn ngơ, rồi ra hiệu cho mỹ nhân đứng sau tiến lại gần để thì thầm điều gì đó.
Tiểu tỳ tiến đến bên Túy Tiếu Hoa nói gì đó, ánh mắt yêu kiều của nàng ta xoay chuyển, đôi môi đỏ cong lên, mọi ánh nhìn đều hướng về nam nhân áo trắng, còn kẻ ban đầu thì mặt tái mét, lẩm bẩm điều gì đó, hắn tự mình uống rượu, xem như không nghe thấy gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại một lần nữa, hắn bị người ta dìu lên. Lâu ngày không gặp, ta mở lời, “Người ta nói rằng ta làm ngươi thất vọng nên không quay lại Lãm Nguyệt Lâu nữa.”
Hắn ngồi xuống đất, tay sờ nền rồi mới nhận ra ở đây không có rượu. Đôi mắt đào hoa đầy vẻ say sưa pha chút đùa cợt, khiến ta khó phân biệt được là thật hay giả, “Không, ta chỉ sợ nếu gặp nàng thêm một lần, ta sẽ thật sự yêu nàng mất.”
“Vả lại, một lần lên tầng chín tốn bằng cả tháng uống rượu ở Lãm Nguyệt Lâu. Mỹ nhân nơi đây quyến rũ lắm, nhưng với ta, rượu của Lãm Nguyệt Lâu còn ngon hơn mỹ nhân gấp trăm lần. Ở đâu uống rượu mà chẳng phải uống rượu?”
Ta nhẹ nhàng vuốt ngọn nến hắn mang đến, “Vậy ngươi đến đây làm gì?”
Hắn nhướn mày, như thể ta đang hỏi điều đã rõ ràng, “Không ai có thể từ chối ánh mắt của nàng, nếu nàng sợ, ta rất sẵn lòng bảo vệ mỹ nhân khỏi bọn cuồng si.”
Ta vô thức thẳng lưng trên ghế, lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không sợ.”
Hắn tiến đến, quỳ một gối để nhìn ta ngang tầm, nắm lấy bàn tay đang giấu trong ống tay áo, xoay ngửa ra, trên lòng bàn tay có vết đỏ vì bị móng tay bấm vào. Hắn lấy chiếc khăn tay đặt lên vết thương, ánh mắt chứa đầy ý cười, “Còn bảo không sợ, một mỹ nhân với làn da băng tuyết thế này, bị thương ở đâu cũng thật đáng tiếc.”
“Vậy còn ngươi thì sao?”
“Ta? Ta chỉ là kẻ đi ngang qua uống rượu mà thôi.”
Đêm đó, hắn cứ thế nằm ngủ trên chiếc ghế mềm trong bộ y phục vẫn còn nguyên. Ta bảo hắn, nếu đã say thì có thể lên giường của ta mà nghỉ, hắn quay lưng về phía ta, đầu tựa vào cánh tay, “Thôi, giường của nàng lạnh lẽo quá, chỉ hợp cho tiên tử ở Quảng Hàn Cung nằm, không hợp cho kẻ phàm nhân như ta.”
Sáng hôm sau, khi hắn chuẩn bị rời đi, ta hỏi tên hắn. Hắn ngáp dài, đáp một cách lơ đễnh, “Tên ta nhiều lắm, nàng thích gọi gì thì gọi, ở Lãm Nguyệt Lâu ta dùng tên Thất Cát.”
“Thất Cát?” Ta lặp lại, hắn mỉm cười tinh nghịch, “Có gì chỉ giáo Ngọc Kính cô nương?”
Ta vô thức nở một nụ cười nhẹ, “Ngươi có định đến nữa không?”
Đôi mắt còn ngái ngủ của Thất Cát mở to rồi hắn lắc đầu cười bất lực, “Giờ ta mới hiểu Lãm Nguyệt Lâu lợi hại ra sao, quả là dễ dàng khiến người ta cam tâm tình nguyện dốc hết gia sản. Chỉ cần nàng muốn ta đến, ta sẽ đến, ta chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mỹ nhân.”
“Vậy ta muốn ngươi đến.”
Thất Cát gật đầu, “Vậy, hẹn gặp nàng vào ngày mai.”
3
Lần nữa Thất Cát đến, hắn mang theo chăn gấm và rượu, “Chỗ này của nàng lạnh quá, nằm lâu sẽ sinh bệnh. Ta mượn chăn của Tiểu Tuyết đây.” Hắn tiện tay ném chăn gấm lên ghế, cuộn từng lớp màn sa trăng thành những nút thắt, “Ban đầu nhìn cũng đẹp, nhưng lâu ngày lại che mất tầm nhìn.”