Lãm Nguyệt Lâu, nơi giam giữ Ngọc Kính mãi mãi che mặt, luôn khiến người ta bỏ ra bao nhiêu vàng bạc cũng chỉ mong được thấy nàng gỡ xuống lớp màn sa che mặt. Không biết vì nàng, hay vì ám ảnh, ai nấy đều khao khát thấy nàng bỏ lớp che khuất ấy.
Túy Tiếu Hoa bảo ta không cần kéo dài sự chờ đợi cho bọn họ mãi, kẻo lâu ngày họ sẽ sinh phiền, sinh giận. “Đêm trăng tròn tới, ngươi phải gỡ mặt nạ ra.”
“Ta không biết nên chọn ai.”
Túy Tiếu Hoa gõ nhẹ ống thuốc, điềm nhiên nói: “Chọn ai tùy ngươi, nhưng tốt nhất là tìm kẻ nào có đủ tiền để lên được tầng chín.”
Ta chỉ tay về phía nam nhân say khướt đang ngả ngớn bên kia lầu và hỏi: “Nếu ta chọn kẻ không đủ tiền thì sao?”
Mọi người bỗng nhiên lặng ngắt, ánh mắt đồng loạt hướng về phía nam nhân đó. Các mỹ nhân xung quanh dừng lại không rót rượu, hắn ngước lên thắc mắc, “Rượu đâu?”
Các mỹ nhân bên cạnh cúi đầu cung kính lui qua một bên. Tiểu tỳ đến nói rõ cho hắn nghe, hắn chỉ uống một ngụm rượu rồi phản ứng lại, “Gặp ta? Ta không rảnh... uống rượu uống rượu thôi.”
Cuối cùng, hắn vẫn bị đưa lên. Hai người dìu hắn, loạng choạng bước lên tầng chín, vừa đặt chân lên bậc thềm ngọc trắng, hắn có chút ngỡ ngàng.
Màn sa trăng buông xuống, tầng tầng lớp lớp che phủ, tựa ánh trăng mờ ảo. Hắn bước từng bước, ánh mắt mơ màng, đưa tay khẽ đẩy những lớp sa mỏng như ánh trăng rơi trước mặt, từng lớp từng lớp một.
Đến khi một bàn tay trắng ngần và thon dài vén lớp sa trước mắt ta, ta ngước nhìn hắn, hắn bỗng ngây người một thoáng. Đầu ngón tay hắn mát lạnh, chạm khẽ bên tai ta, và lớp mặt nạ ta vẫn luôn mang rơi xuống.
Mặt nạ rơi xuống nền ngọc trơn láng như gương, trong mắt hắn lộ rõ sự say mê và sững sờ. Đầu ngón tay hắn nhẹ lướt qua mặt ta, “Nguyệt tiên... quả là danh bất hư truyền.”
Nhưng giây phút chiêm ngưỡng ấy chỉ thoáng qua, hắn bỗng che miệng, sắc mặt khó coi, “Xin lỗi, ta có chút say, nơi này có chỗ nào cho ta nằm không?”
Ban đầu ta đã nắm c.h.ặ.t t.a.y áo trong lo lắng, nhưng hành động bất ngờ của hắn khiến ta không thể phản ứng. Hắn thô lỗ xé toang những lớp sa giá trị ngàn vàng, loạng choạng bước về giường ngọc, ngã xuống nằm, tay đặt trên trán lẩm bẩm, “Giường gì mà cứng quá...”
Hắn cứ thế ngủ một canh giờ, chỉ có thể ở lại một canh giờ. Ta nhìn ngọn nến hắn mang đến mà ngẩn người. Hắn nói nơi ta ở quá tối và quá lạnh, bảo mang thêm nến và chăn, rồi cuốn mình trong chăn ngủ say.
Ta không kìm được, đưa tay muốn chạm vào ngọn nến, thì bất ngờ bàn tay bị giữ lại. Hắn nở nụ cười thoáng qua, “Bàn tay đẹp thế này, không nên để lại vết sẹo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước khi ta kịp phản ứng, hắn đã buông tay, không có ý gì khác. Hắn quay người nhặt lại mặt nạ ta đánh rơi, rồi nói: “Bỏ ra từng ấy tiền, chí ít cũng phải mang về một thứ gì đó.”
“Ngươi sẽ đi sao?”
“Rượu tỉnh, người ngắm rồi, tất nhiên là phải đi.” Hắn phất tay quay đi.
Ta chợt nhớ đến điều ta muốn hỏi bấy lâu, liệu có phải hắn nâng chén về phía ta. Hắn cười, xoay người nhảy xuống từ tầng chín, giọng nói vui vẻ vang lên át cả sự ồn ào của đêm tối, “Dĩ nhiên là nâng chén mời trăng sáng rồi!”
Sau đêm đó, ta không còn che mặt nữa, dung nhan của Ngọc Kính ở Lãm Nguyệt Lâu khuynh đảo cả dòng Tần Hoài Hà. Mỗi đêm, ta chỉ cần ngồi trên đỉnh lầu trong ánh trăng, lạnh lùng gảy đàn, hóa thân thành ảo ảnh người đời mộng tưởng, rồi bao kẻ tự khắc vì Ngọc Kính mới này mà tung kim ngân bảo vật.
Nam nhân đó không bao giờ quay lại Lãm Nguyệt Lâu nữa, có người đồn rằng dung mạo của Ngọc Kính không đủ như mong đợi của hắn nên không hề trở lại.
Ta cũng muốn biết, nhưng chẳng mấy ai bận tâm đến điều này. Bọn họ chìm đắm và mong đợi đêm có ánh trăng, để được ngước nhìn Ngọc Kính gảy đàn dưới ánh trăng, một mỹ nhân nhẹ nhàng như tiên, ngồi nơi chín tầng mây, xa xôi không thể với tới, nhưng chỉ cần đủ vàng bạc là có thể giữ trong tay.
Vì một cái cúi đầu của ta, họ sẵn sàng điên cuồng, còn ta, ngồi trên đài cao lạnh lẽo đón gió, ánh mắt hướng về phía dòng sông đen thẫm – nơi đó là hướng về Kinh thành.
Rất nhanh sau đó có lời đồn rằng chưa bao giờ thấy Ngọc Kính mỉm cười, kẻ nào có thể khiến mỹ nhân nở nụ cười liền trở thành câu chuyện được các vị khách nơi đây bàn tán sôi nổi.
Vì điều đó mà bao kẻ lập lời thề, hàng loạt nam nhân nghĩ ra đủ trò, đứng ngoài lan can mà trêu đùa ta, ngây ngô và tầm thường, tựa như những kẻ phàm phu bên ngoài lồng chim vờn chơi.
Ta vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, bầu trời bị chia cắt thành từng mảng bởi những thanh lan can.
Đôi khi ta nghĩ đến nam nhân đó, muốn biết liệu có phải như lời đồn, rằng vì ta không như hắn mong đợi nên không còn quay lại. Đến lần trăng tròn thứ ba, Lâu chủ của Lãm Nguyệt Lâu xuất hiện trước mặt ta, ngồi trên xe lăn, phong thái ôn hòa nhã nhặn. Ngược lại, chính ta không thể che giấu sự kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt thon dài của hắn.
“Lâu rồi không gặp.” Hắn mỉm cười, giơ tay ngăn ta khỏi quỳ lễ, “Ở đây không cần như vậy.” Dù vậy, ta vẫn chậm rãi quỳ xuống.
Thập Tam hoàng tử, đệ đệ của Thái tử, hóa ra chính là người đứng sau Lãm Nguyệt Lâu, Hắn nắm quyền kiểm soát nơi tiêu tiền lớn nhất bên Tần Hoài Hà, là nguồn tài lực lớn nhất đứng sau Thái tử.
“Khi sư phụ giảng dạy cho hoàng huynh, ta đã từng ở bên cạnh lắng nghe. Tính ra cũng đã mười năm rồi.” Hắn hồi tưởng, ta lặng nghe, chờ đợi lời tiếp theo.
Hắn nhìn ta, “Người của ta đã tìm thấy tin tức về đệ đệ của nàng ở Tây Bắc. Hiện giờ nó được bán cho một gia đình phú thương làm bạn đọc, cuộc sống cũng khá ổn, còn có thể học hành.”