Ngọc Kính

Chương 11



Có lẽ bởi cả hai chúng ta đều mang quá nhiều bí mật, nhưng lại không biết gì về nhau. Chúng ta ngầm hiểu không hỏi về bí mật của nhau, chỉ đơn giản coi nhau như bạn tâm giao trong Lãm Nguyệt Lâu, nhờ vậy mà càng thêm chút tri âm.

 

Khi tuyết đầu mùa rơi xuống, Thập Tam hoàng tử mang đến tin tức rằng Thượng Quan Diệp sẽ cưới Cảnh Dương công chúa. Chén chè trôi nước trong tay ta rơi xuống đất.

 

Những viên chè trắng nõn vỡ tan trên nền gạch, phần vỏ nứt toác, nhân mè đen trào ra.

 

Thất Cát đưa một nửa viên chè đã ăn dở trong tay đến sát môi ta, “Nào nào, ăn của ta đi, đừng lộ vẻ buồn bã như thế, chẳng qua chỉ là một chén chè trôi nước thôi mà.”

 

Ta nhấp nửa viên chè trên thìa, nửa còn lại bị vỡ, mè đen tràn ra ngoài lớp vỏ trắng, “Ngọt quá.”

 

Thất Cát ăn nốt phần còn lại, “Ừ, ngọt thật.”

 

Tin tức từ kinh thành truyền đến đây, có lẽ hiện tại kinh thành đã ngập tràn sắc đỏ, vô cùng nhộn nhịp. Cưới công chúa, thật là vinh quang. Ta đã cho Hồng Nhi mang lễ mừng gửi đến Thượng Quan Diệp, hẳn đã đến tay hắn rồi—đó là miếng ngọc đính ước ngày xưa, nay trả lại cho hắn.

 

Sau khi tỷ tỷ của Hồng Nhi là Hồng Loan rơi xuống từ tầng lầu, ta đã cho Hồng Nhi vàng bạc để rời khỏi Lãm Nguyệt Lâu. Giờ đây nàng sinh sống bên kia Tần Hoài Hà, là một nữ tử bán hoa. Nàng quỳ xuống trước mặt ta, “Muội muội chỉ là nữ nhi nhà nghèo, bị bán vào Lãm Nguyệt Lâu, được học thơ ca ca múa, rèn luyện để chiều lòng người, trở thành món đồ chơi được người ta yêu thích, được ban cho những cái tên cao quý. Muội muội vốn chỉ là nữ tử nơi thôn quê, làm sao xứng đáng với những cái tên đó. Từ giờ, muội sẽ được gọi là Hồng Nhi, không còn tên là Thanh Vũ nữa. Cũng hy vọng tiểu thư sau này có thể tìm lại tên của chính mình. Cái tên Ngọc Kính quá lớn lao, người phàm không gánh nổi.”

 

“Muội sống ngay bên kia sông, tiểu thư có việc gì lặt vặt, cứ sai muội là được.”

 

Hồng Nhi giúp ta gửi lễ vật đến Phủ công chúa. Ta xin Thập Tam hoàng tử cho người mang hoa đến, hắn đã phá lệ của Lãm Nguyệt Lâu, cho ta chút tự do này.

 

Hồng Nhi bước vào từ cửa sau Lãm Nguyệt Lâu giữa trời tuyết dày. Ta ngồi trên cao, thấy nàng mặc áo vải thô, tóc tết gọn gàng. Nàng đi qua đám người mặc áo lông chồn thưởng tuyết, tay ôm lò sưởi, rồi tiến vào cầu thang lên tầng chín.

 

“Hôm nay muội bẻ một nhành hoa mai cho tiểu thư.”

 

Hồng Trần Vô Định

Dưới cành hồng mai là một gói nhỏ, trong đó là miếng ngọc đính ước ta từng tặng, kèm theo một tấm giấy với dòng chữ "tâm không đổi thay." Ngoài ra còn có một túi thơm chứa một tờ giấy chi chít thơ.

 

Ta cầm tờ giấy đầy chữ ngẩn người, Thất Cát không biết từ đâu đến, tựa lưng nhìn vào vai ta, “Sao nàng có tâm trạng đọc những bài thơ nhàn nhã thế này?”

 

Ta quay đầu lại, kéo áo hắn, “Ta muốn nhờ ngươi g.i.ế.c một người. Bao nhiêu là đủ?”

 

Hắn hơi nheo mắt, trong đôi mắt đào hoa chứa đựng vẻ cười cợt, “Tiền bạc ta không thiếu, nhưng ta muốn thứ khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi muốn gì?”

 

Thất Cát không trả lời, hắn kéo một tấm áo choàng trắng từ ghế phủ lên người ta, rồi bất ngờ bế ta lên, nhảy xuống từ tầng chín.

 

Chiếc áo choàng ấm áp bao bọc ta kín mít, trước mắt chỉ còn những sợi lông trắng mềm mại đung đưa trong gió. Khi Thất Cát thả ta xuống, bàn chân ta đặt lên nền tuyết, mũ trùm rơi khỏi đầu, ta còn chưa kịp phản ứng.

 

Gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên ta bước ra khỏi căn phòng tầng chín. Ta ngơ ngác đi vài bước trên nền tuyết, hít thở không khí khô lạnh vào lồng ngực.

 

Ngẩng đầu, dang tay ra đón lấy những bông tuyết dày đặc rơi xuống, chúng rơi lên mặt ta, rơi lên hàng mi. Ta muốn ôm lấy trận tuyết trắng này hay là ôm lấy nhân gian, ta không rõ, ta chỉ để bản thân tuân theo bản năng, không ngừng nhìn quanh.

 

Dấu chân lộn xộn nhanh chóng in lên nền tuyết sạch sẽ, phá vỡ lớp tuyết tinh khôi.

 

Nụ cười của ta dần lớn hơn, như thể ta đang trở về với ký ức xa xưa, thời còn ngây thơ vô tư chơi đùa trong tuyết. Khi ấy, cha mẹ ta đều ở nhà, ngồi dưới hiên uống trà gừng, đệ đệ ta nghịch ngợm vẽ những hình vẽ trong tuyết bằng cành cây. Ta sẽ cố tình giẫm lên những hình vẽ của nó, khiến nó tức giận nhào vào lòng cha mẹ mà khóc òa.

 

Lúc ấy, ta là vị tiểu thư cao quý được mọi người ngưỡng mộ ở kinh thành, là ái nữ của Thái phó, sống vô lo vô nghĩ.

 

Thất Cát khoanh tay tựa vào gốc cây, mỉm cười nhìn ta đắm chìm trong hạnh phúc ngây thơ ấy.

 

Ta thở dốc, từng hơi thở phả ra những làn khói trắng, cởi bỏ chiếc áo choàng dày nặng trên người, bộ váy trắng nhẹ nhàng xoay tròn trên nền tuyết, tựa như hoa nở trên mặt tuyết.

 

“Thất Cát, ngươi có muốn xem múa không?”

 

Ta không đợi hắn trả lời, chỉ tự mình ngân nga một khúc, xoay người múa giữa trời tuyết. Gọi là múa nhưng thực ra chỉ là những cử động ngẫu hứng, thuận theo lòng.

 

Tuyết trắng lấp đầy đôi vai ta, tà váy xoay trong gió lấm tấm tuyết, mái tóc dài bay múa trong gió. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, nụ cười chân thật lại nở trên môi ta giữa nền tuyết trắng.

 

Đợi đến khi ta bình tâm lại, Thất Cát nói, “Khi còn nhỏ, ta chỉ từng thấy người khác chơi tuyết, bọn họ thích đắp người tuyết. Ta chưa từng đắp, nàng tặng ta một người tuyết coi như trả công đi.”

 

Khi ở nhà cùng cha mẹ và đệ đệ, ta thường đắp bốn người tuyết trong sân. Bọn họ ngồi đó từ khi tuyết rơi cho đến đầu xuân, cho đến khi nắng ấm mùa xuân mang họ đi.

 

Giữa trời tuyết, ta cúi xuống đắp một người tuyết, đôi tay lạnh đỏ bừng. Ta lấy chiếc áo choàng của Thất Cát khoác lên người tuyết, tuyết càng lúc càng dày, những bông tuyết lớn bay đầy trời khiến âm thanh và tầm nhìn bị ngăn cách. Ta nâng giọng gọi hắn, “Người tuyết này tặng cho ngươi!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com