Hắn ăn xong liền muốn lên giường nằm nghỉ, nhưng vừa ăn xong không thể ngủ ngay được, dù bây giờ là sáng sớm, thời điểm mọi người ở Tần Hoài đi ngủ, ta kéo hắn lại, không để hắn nằm xuống.
Thất Cát giả vờ vùng vằng, cố gắng nằm xuống. Ta không thể giữ nổi hắn, cả người ta bị kéo nặng xuống theo. Ta phải chống cùi chỏ lên cạnh giường để không bị hắn kéo ngã.
Mắt hắn lờ đờ, như sắp nhắm lại, tay kéo áo ta lắc lư, "Ta mệt quá, để ta ngủ một chút thôi."
Ta không đành ép buộc hắn thêm, nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn, rồi quay lại ghế mềm nghỉ ngơi.
Ta ngủ không yên vì ngửi thấy mùi máu. Từ khi gia đình gặp biến cố, ta trở nên cực kỳ nhạy cảm với mùi máu. Bao đêm ta mơ thấy cả nhà trong biển lửa, đầu rơi dưới máy chém, m.á.u loang khắp bầu trời đỏ rực.
Ta mở mắt ra, lúc này là chiều. Qua lớp sa trăng, ta thấy Thất Cát vẫn đang ngủ say, dáng vẻ ngủ của hắn trông ngây thơ như một đứa trẻ. Chăn bị kéo xuống ngang hông, trên áo trắng nơi vai và cánh tay loang lổ vết m.á.u dần dần thấm ra ngoài.
Nhớ lại lần trước, ta chậm rãi tiến lại gần, nghe hơi thở đều đặn của hắn, không hề có dấu hiệu tỉnh lại dù vết thương đang chảy máu.
Hắn mặc áo sơ sài, vạt áo rộng mở. Nhẹ kéo áo ra, ta thấy một vết thương từ vai xuống lưng, thịt da bị rách, m.á.u vẫn không ngừng rỉ ra, cánh tay cũng đầy vết thương tương tự.
May mắn là đã lành một phần, chỉ vì cử động mạnh mà vết thương bị rách ra. Ta có thể dùng thuốc cầm m.á.u để xử lý.
Ta lấy thuốc bột từ ngăn kéo, vừa dùng khăn tay lau m.á.u vừa nhẹ nhàng rắc thuốc lên vết thương. Sợ làm hắn đau, ta vô thức thổi nhẹ lên vết thương.
Điều này làm Thất Cát bật cười. Hắn vốn định ngủ không để ý đến hành động của ta, nhưng giờ lại lấy tay che mắt, cười đến nỗi không thở nổi, m.á.u trên vai tuôn ra nhiều hơn.
"Đừng động đậy nữa." Ta giữ chặt hắn lại, hắn cố nín cười, “Được rồi, được rồi, ta nghe nàng.”
Ta rắc thuốc bột và quấn băng, đơn giản vậy là cầm m.á.u được.
"Ngươi bị thương nặng thế mà vẫn ngủ được."
"Quen rồi." Thất Cát nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhớ lại hành động của ta lúc nãy, hắn lại muốn cười nhưng nhanh chóng nhịn lại, “Đây là lần đầu tiên có người coi ta như một đứa trẻ để dỗ dành, ta còn tưởng nàng sẽ hoảng sợ.”
Trên người Thất Cát đầy những vết sẹo mới cũ chồng chất. Nếu là hai năm trước, có lẽ ta sẽ sợ hãi, nhưng giờ ta đã quen nhìn thấy những vết thương đáng sợ hơn. Ta từng lạnh lùng giữ chặt vết thương của họ, nhưng m.á.u vẫn chảy không ngừng, chứng kiến họ dần lạnh đi trong vòng tay ta.
“Ta cũng quen rồi.”
Hồng Trần Vô Định
Thất Cát mở mắt nhìn ta, ánh mắt ta vẫn bình thản. Hắn hỏi, "Sao nàng lại có thuốc trị ngoại thương ở đây?"
“Ngày ta vào Lãm Nguyệt Lâu, Túy Tiếu Hoa đã đưa cho, bảo rằng ta sẽ cần dùng đến.”
Chỉ là người ta gặp lại là Thất Cát, nên thuốc này chưa từng dùng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thất Cát lại nhắm mắt, "Nàng là người đầu tiên có thể đặt tay lên cổ ta, thoải mái chạm vào lưng ta như vậy."
Ta đóng nắp lọ thuốc, đáp lại, "Các cô nương như Hương Lăng thường ôm cổ ngươi xin rượu cũng không ít."
Thất Cát giả vờ ngủ, không trả lời. Ta đắp chăn cho hắn, không trêu chọc thêm nữa.
8
Vào mùa thu vàng tháng mười, hương quế thơm ngát. Tần Hoài không có quế, nhưng ta bảo rằng ta muốn có một ít, thế là Thất Cát đã tìm cho ta một túi đầy hoa quế, hương thơm tràn ngập tầng chín.
“Ta tưởng nàng không thích loại hương nồng như thế này.” Thất Cát nghịch ngợm với những bông hoa vàng rực, còn ta thì làm chúng thành những túi thơm treo trên giá. “Ta thích mà. Ta còn thích hoa hồng Tây Vực nữa.”
“Ồ? Sao nàng không nói sớm, tiếc là giờ đã qua mùa rồi, nếu không mang về cũng chẳng khó gì.”
Ta ngồi xuống, đẩy túi thơm ta chuẩn bị riêng cho hắn đến trước mặt, “Sao hễ ta nói gì ngươi cũng đều nhớ, chẳng lẽ ta muốn gì ngươi cũng sẽ đáp ứng?”
Thất Cát cầm túi thơm, tung lên rồi bắt lấy, “Sao lại không? Ta chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mỹ nhân.”
Cửa sắt bên ngoài bị đẩy mở, một tiểu tỳ mới đến mang lên một mặt dây chuyền thủy tinh, “ Ngọc Kính cô nương, Huyên Huyên cô nương bảo muội mang lên, ngày mai tỷ ấy sẽ được chuộc thân, đây là lễ vật từ biệt.”
Mặt dây chuyền thủy tinh có kiểu dáng tinh xảo, rõ ràng đã được giữ gìn cẩn thận. Huyên Huyên là cô nương mà ta lần đầu tiên thấy Thất Cát nằm trên đùi nàng, nàng dịu dàng mỉm cười đưa rượu cho hắn.
Ta nhìn thoáng qua, “Lễ vật này không phải dành cho ta.”
Người thực sự nhận lễ vật giờ chỉ lo nếm thử rượu mới của Lãm Nguyệt Lâu, liếc nhìn qua món đồ, “Ừ, đã lâu lắm rồi. Nàng ấy từng nói rất thích những thứ lấp lánh, nên trên đường trở về sau khi hoàn thành công việc, ta thấy món đồ này và nghĩ chắc nàng ấy sẽ thích. Không ngờ nàng ấy còn giữ đến bây giờ.”
“Ngày mai ngươi có đi không?”
Thất Cát mỉm cười, ngẩng đầu lên, “Ta đi làm gì? Ta có thân quen gì với nàng ấy đâu?”
Ngày Huyên Huyên rời đi, nàng đặc biệt quay đầu nhìn lại tầng chín. Sau màn sa trăng rủ xuống, bóng Thất Cát ngồi bên cạnh ta, lắng nghe ta giảng giải cách chơi đàn.
“Ngươi muốn nghe đàn không?”
“Chỉ cần là nàng đánh, bài nào ta cũng muốn nghe.”
Câu nói quen thuộc này thốt ra từ hắn, mắt vẫn nhìn ly rượu nho đang cầm, tâm tư dường như đã đắm chìm trong chén rượu.
Bên ngoài, Huyên Huyên đã bước ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, ta khẽ gảy dây đàn, tấu một khúc “Tương Tư.”
Trừ những khi rời đi để g.i.ế.c người, Thất Cát luôn ở bên cạnh ta. Mọi người đều nói chưa từng thấy Thất Cát ở bên một nữ nhân lâu như vậy. Trong Lãm Nguyệt Lâu, hắn có vô số hồng nhan tri kỷ, người bên cạnh hắn đổi hết lần này đến lần khác, ngay cả với Ngọc Kính trước đây, hắn cũng chưa bao giờ dừng chân quá lâu.