Ngọc Bội Nhuốm Máu

Chương 3:



Ta không nghĩ bản thân lại gặp được Tạ Vân giữa thời điểm hỗn loạn ấy.

Tạ Vân là người của Tạ gia, nhưng cũng là một trong số ít những kẻ được người đời kính nể. Vận mệnh của ta và hắn, xét cho cùng cũng chẳng khác biệt là bao – đều là đứa trẻ mất song thân từ sớm, nương tựa người dưng mà sống.

Giọt lệ nóng rơi xuống, ta vội quay đi, tay áo khẽ lau.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nghẹn ngào:

“Ta không muốn quay về Thư phủ.”

Nơi ấy, từ lâu đã chẳng còn gọi là nhà.

Ta biết, Tạ Trường Lăng đã bỏ ngọc bội ta tặng, còn thản nhiên nói với người khác rằng Tạ Vân sẽ thay hắn trông chừng ta.

Nếu vậy…

“Ngươi có thể… đừng bỏ mặc ta không?”

Tạ Vân lặng im nhìn ta giây lát, ánh mắt chẳng rõ buồn hay thương, rồi nhẹ nhàng đáp:

“Được.”

Những kẻ gia đinh hung hãn bị hắn xử lý gọn gàng. Ta ngồi trong xe ngựa của Tạ Vân, tay chân mềm nhũn vì kinh sợ, mồ hôi thấm đẫm cả lưng áo.

Tạ Vân đã sớm lập phủ riêng, những năm gần đây thăng tiến như diều gặp gió. Thân là cận thần bên cạnh Hoàng Thượng, danh vọng cao ngất khiến bao kẻ kiêng dè.

Song, cũng không phải không có ngoại lệ.

A di ta đến, mang theo dáng vẻ từ tốn, ngoài miệng vẫn nói lời nhu hòa: rằng ta chỉ vì không muốn lấy phu quân mà sinh tâm bướng bỉnh, rằng ở phủ Tạ gia không phải chuyện hợp lẽ.

Tạ Vân ngồi trầm mặc, thong thả nhấp một ngụm trà. Hơi nóng mờ ảo như che phủ nét mặt điềm tĩnh của hắn.

Hắn chậm rãi hỏi:

“Có mang bát tự không?”

Nghe thấy như vậy, a di ta lộ vẻ vui mừng, liền đưa bát tự lên.

Tạ Vân cầm lấy, khẽ lật vài lần, rồi bất ngờ ném thẳng vào ngọn lửa nến bên cạnh. Ánh lửa bùng lên, bát tự hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc.

A di hoảng hốt định lao đến, nhưng hắn lạnh nhạt nói:

“Người đã mất, cần gì phải cưới hỏi nữa?”

Rất nhanh, người hầu Thư gia chạy vào, thì thầm điều gì đó bên tai bà ta. A di tái mặt, chiếc tách trên tay rơi xuống đất vỡ tan – lão già kia, c.h.ế.t trên giường tiểu thiếp.

Bà nhào tới, nhưng bị gia nhân trong phủ ngăn lại.

Tạ Vân thản nhiên cúi mắt, cẩn thận nhét bát tự của ta vào tay áo:

“Bát tự này, ta nhận.”

Giọng nói không lớn, song chẳng ai dám kháng cự.

Chén trà bên cạnh đã nguội lạnh.

Lúc này ta mới nhận ra, bên khóe mắt hắn có một nốt ruồi nhỏ, chẳng mấy ai để ý.

Việc này cuối cùng vẫn kinh động đến Hoàng Thượng.

Nghe nói triều thần đồng loạt dâng sớ, buộc tội Tạ Vân lộng quyền, coi thường luật pháp. Văn võ bá quan quỳ trong điện vàng suốt canh giờ, chỉ mong có thể khiến Hoàng Thượng nghiêm trị hắn.

Khi tin tức ấy đến tai ta, trời đã về khuya.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đứng nơi cổng cung, lòng dậy sóng, lo lắng cho hắn – vì chuyện này mà bị giáng chức, vì ta mà mang vạ lớn.

Song, người ta gặp đầu tiên lại là Tạ Trường Lăng.

Hắn cưỡi ngựa đi đầu đoàn xe ngựa của công chúa, trong đêm đen, bóng dáng nổi bật tựa ánh sao sa.

Lần đầu tiên, ta căm ghét đôi mắt quá sáng của mình.

Công chúa vén rèm, tươi cười đưa cho hắn một miếng bánh. Tạ Trường Lăng dù lơ đãng, vẫn nhẹ nhàng nhận lấy, ăn hết chẳng chút do dự.

Ta bỗng nhớ đến sinh thần năm nào – ta xuống hồ hái củ ấu cho hắn, hắn chỉ nói củ ấu quá lạnh, rồi chẳng chạm vào.

Hóa ra không phải vì không thích, mà là… người sai.

Sai là ta.

Sai ở xuất thân Thư gia, sai ở sự si tình mù quáng của ta.

Tình cảm thơ ấu đã từ lâu nguội lạnh. Ta sống nhờ nhà người khác, đã học được cách thu mình, ngoan ngoãn như mong muốn của họ.

Vì thế, hắn mới gặp được người phù hợp hơn.

Ta siết chặt bàn tay, lệ rơi ấm nóng.

Nhìn chằm chằm vào nước mắt trên mu bàn tay, mắt cay xè. Cuối cùng, chỉ có thể cúi đầu.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Cổng cung mở rộng, xe ngựa dừng lại. Tạ Trường Lăng xuống ngựa, đến gần ta.

Hắn chau mày, hỏi:

“Nàng làm gì ở đây?”

Ánh đèn lồng cao vút rọi sáng dung nhan hắn – quen thuộc mà xa lạ.

Ta hỏi:

“Ngọc bội ta tặng, chàng còn giữ không?”

Hắn khựng lại. Đôi môi mím chặt, ánh mắt né tránh:

“Ở nhà… hôm nay quên mang theo.”

Ta khẽ gật đầu, không muốn vạch trần.

Mọi chuyện đã rõ ràng.

Hắn dịu giọng:

“Nàng về trước đi. Ta ra khỏi cung sẽ đến tìm.”

Tạ Trường Lăng quay lưng bước đi. Ta nhìn bóng lưng ấy – lạnh lùng như xa cách ngàn trùng.

Ta cất tiếng, không lớn, nhưng đủ để hắn nghe:

“Chàng yên tâm. Từ nay ta sẽ không dây dưa nữa.”

Trong ánh mắt hoang mang của hắn, ta lau lệ, khẽ cười:

“Công chúa đang đợi chàng. Mau đi thôi.”

Từ nay, đường ai nấy bước.

Ta không tìm, cũng không còn muốn yêu Tạ Trường Lăng nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com