Ngọc Bội Nhuốm Máu

Chương 2:



Ta hoảng hốt bỏ chạy, bước chân loạng choạng trong cơn gió sớm se lạnh.

Tình cảm ta dành cho Tạ Trường Lăng đã sớm bén rễ ăn sâu, sâu đến mức người trong kinh thành đều hay biết, sâu đến mức thân thể ta đầy thương tích mà ai nấy đều mỉm cười giễu cợt:

“Thư gia có một cô nương si tình.”

Thuở nhỏ, phụ thân và đại ca ta đều bỏ mình nơi chiến trường, chỉ để lại ta làm một cái bóng trong phủ lớn, được cô trượng và a di nuôi nấng.

A di nóng lòng thâu đoạt gia sản, liền tìm cách sớm gả ta đi.

Năm ta đến tuổi cập kê, bà ta ép ta hứa hôn với một lão già trong dòng họ — người đã ngoài thất thập, thiếp thất đầy nhà, nổi tiếng tàn độc.

Bà ta an ủi ta bằng lời hoa mỹ:

“Hắn sẽ thương yêu con, không để con chịu thiệt thòi đâu.”

Ta khóc, ta cự tuyệt, nhưng ai nghe ta?

Để ép buộc, bọn họ nhốt ta vào kho, cho uống thuốc làm yếu thân thể.

Tiếng ta kêu khản cả giọng, vẫn chỉ là vọng vào cõi vô thanh.

Cho đến khi Tạ Trường Lăng xuất hiện.

Trong cơn mưa nặng hạt, hắn ôm lấy vai ta, đơn thân chống lại hàng chục gia đinh.

Giọng nói trầm lạnh mà kiên quyết:

“Ta xem ai dám động đến nàng ấy.”

Hắn nói, giữa hắn và ta — dù chỉ là lời hứa miệng của trưởng bối — thuở nhỏ đã có hôn ước.

Nếu A Lăng không chê, cả đời này, gia sản Tạ gia, hắn nguyện trao trọn cho nàng.

Một lời nhẹ nhàng, lại như thiên thạch giữa trời, che chở cho ta bao năm tháng.

Chỉ là… ta đã quên mất, lời hứa miệng, vốn chẳng thể đếm được là chân tình.

Mọi chuyện đến nhanh hơn ta tưởng.

Sau khi trở về Thư phủ, ta lập tức bị giam lỏng tại biệt viện.

A di mang bát tự của ta đến, bên cạnh là một bộ xiêm y đỏ rực như máu, thản nhiên nói:

“Ta biết con chê thúc thúc kia đã già, nhưng gả qua đó vài năm, chờ ông ta trăm tuổi quy thiên, chẳng phải con sẽ được tự tại hưởng phúc hay sao? Có gì là không tốt?”

Không tốt. Mọi thứ đều không tốt.

Phụ thân và đại ca ta ngã xuống nơi sa trường, được phong thưởng vinh hiển, tất cả đều quy về ta.

Một gia sản lớn như vậy — há có thể để kẻ khác dùng làm của hồi môn?

A di thôi không khuyên bảo, chỉ buông lời nhắc:

“Hai ngày nữa là sinh thần công chúa. Tạ Trường Lăng sẽ có mặt.”

Người trong kinh thành đều hiểu, yến tiệc hôm đó chẳng qua chỉ là cái cớ — là dịp để hoàng đế chọn phò mã cho công chúa.

Trước khi rời đi, bà ta nói thêm:

“Thư Lăng, Tạ Trường Lăng từng giúp ngươi, nhưng hắn chưa bao giờ chính thức đính ước với ngươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng người dễ đổi. Ngươi, nên học cách chấp nhận.”

Ta cắn môi, nước mắt tuôn rơi, nhưng lại chẳng nói được lời nào.

Bởi chính ta cũng không thể giải thích được...

Nếu Tạ Trường Lăng thực lòng có ta trong tim, vì sao chưa từng bước vào Thư phủ, cầu xin cưới hỏi?

Ta thay bộ y phục của hạ nhân, tìm cách lẻn ra khỏi Thư phủ.

Ta muốn đi tìm hắn.

Không phải để níu kéo, không cầu hắn giữ lời hứa, cũng chẳng mong được cưới hỏi danh chính ngôn thuận.

Dù hắn có nên duyên cùng công chúa, sống đời vinh hoa, ta cũng chẳng oán.

Chỉ là… ta muốn cầu hắn, hãy cứu ta một lần cuối cùng.

Đừng để ta bị gả cho kẻ mà ta không muốn lấy.

Ta cố ý khởi hành từ rất sớm, bởi biết hắn sẽ vào cung dự tiệc, nên đến trước Tạ phủ chờ đợi.

Nhưng hôm nay Tạ phủ náo nhiệt khác thường.

Ta khổ sở lắm mới tìm được người hầu thân cận, vội vàng khẩn khoản:

“Làm phiền, ta có chuyện quan trọng, xin gặp Tạ công tử.”

Ta chờ, chờ rất lâu, chờ đến khi sắc trời hửng sáng.

Khi ta gần như tuyệt vọng, người hầu trở lại, cúi đầu nói:

“Công tử phân phó, hôm nay phủ có quý khách, mời cô nương hồi phủ, chuyện khác để sau hẵng nói.”

Ngay lúc đó, cửa phủ mở rộng.

Công chúa khoan thai bước ra, mặt như đào hoa tháng ba, Tạ Trường Lăng cùng Tạ lão gia đi sau.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi ta — chỉ trong một thoáng ngắn ngủi — rồi nhanh chóng rời đi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Thì ra, vị quý khách kia… chính là công chúa.

Ta cúi đầu nhìn lại y phục thô sờn dính máu, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy bản thân nhếch nhác đến nhường này.

Để thoát khỏi biệt viện, ta từng liều mình trèo tường, tay bị cào rách bởi cành khô.

Lúc ấy, ta thật sự muốn bật khóc.

Ta đã hèn mọn đến thế, chật vật đến thế, nhưng Tạ Trường Lăng — người mà ta đặt trọn niềm tin — lại chẳng hỏi ta lấy một câu.

Xe ngựa Tạ phủ rời đi, hộ vệ triều đình hộ tống nghiêm ngặt, ta chẳng cách nào tiến lại gần.

Đèn lồng trước phủ dập tắt vì trời sáng. Nhưng ánh sáng ấy sao lại chói mắt đến thế?

Gia đinh của Thư gia đã đuổi kịp, ta quay người định bỏ chạy.

Nhưng trước mặt ta — bỗng hiện lên một bóng người cao gầy.

Gió lướt qua, vạt áo đen tung bay. Ta giật mình ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn.

Chỉ nghe người đó nhẹ nhàng lên tiếng:

“Nhất định… phải là Tạ Trường Lăng sao?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com