Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 97



"Tuy thứ chủ nhân cho em xem chỉ là phiên bản búp bê gỗ, nhưng điệu nhảy uyển chuyển phóng khoáng của anh, vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong em." Duby tiếp tục nói.

 

Sau khi sững sờ gần nửa phút, Lâm Phong run giọng hỏi: "Chủ nhân của em, là ai?"

 

Duby vô cùng đắc ý ngẩng cao chiếc cằm nhỏ: "Chủ nhân của em là chị Tùy Thất đó."

 

Tùy Thất không ngờ thình lình lại bị nhóc con nhà mình bán đứng, quay mặt đi thở dài.

 

Lâm Phong đột ngột đứng dậy, vừa xấu hổ vừa tức giận hét về phía Tùy Thất: "Thẻ tên của tôi ở trong tay cô!?"

 

Tùy Thất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Phải thì sao?"

 

Sau khi phản ứng lại, Giang Trần nhảy dựng lên chỉ vào cô gào ầm lên: "Mẹ kiếp Tùy Thất, sao cô vẫn độc ác như vậy hả!"

 

"Hủy giấy nợ đi, bọn này không hưởng nổi cái điều hòa chó má của cô nữa!"

 

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Mặt mày anh ta giận dữ, kéo Lục Nhung và Giang Ninh định bỏ đi.

 

Bốn người đội Săn Lùng Hoang Dã không vội vàng can thiệp.

 

Thẩm Úc đứng dậy chặn anh ta lại.

 

Xẻng sắt trong tay Muội Bảo đã sẵn sàng.

 

Tả Thần khó chịu nhíu mày: "Anh chửi ai đấy?"

 

Tùy Thất lập tức sa sầm mặt mày, không ngờ đối phương lại nói nhóc con Duby ngoan ngoãn nhà cô là điều hòa chó má?

 

"Hừ." Cô cười lạnh mở miệng, một đòn chí mạng: "Giang Trần, anh còn sủa thêm một câu nào nữa, tôi cũng không ngại cho Lâm Phong bị loại ngay lập tức đâu."

 

Một tràng chửi bới sóng to gió lớn mà Giang Trần đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong cổ họng, không lên được, cũng không xuống được.

 

Đối diện với cái nhìn căm giận của Lâm Phong, Tùy Thất đáp lại: "Tôi chỉ bảo anh nhảy, chứ không bảo anh nhảy thoát y."

 

Cô nói huỵch toẹt ra: "Là tự anh muốn nhảy, đừng đổ lên đầu tôi."

 

Bị vạch trần, sắc mặt Lâm Phong lúc đỏ lúc trắng, vô cùng đặc sắc.

 

Giang Trần nhìn Lâm Phong không phản bác, cũng ngơ ngác theo: "Anh Lâm, cô ta có ý gì, cái gì mà anh muốn nhảy?"

 

Lâm Phong che mặt đáp lại một câu: "Đừng hỏi nữa."

 

Tùy Thất ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nhìn Giang Trần: "Xin lỗi Duby đi."

 

Vì cái miệng kia, từ nhỏ đến lớn Giang Trần phải xin lỗi người khác không ít lần.

 

Nhưng với Tùy Thất, anh ta không muốn nói ra hai chữ đó.

 

Giang Trần lập tức chỉ vào Tùy Thất và Duby gào lên: "Cô xâm phạm quyền riêng tư của anh Lâm, bắt nạt chị Nhung còn chưa xin lỗi, tôi cùng lắm chỉ chửi con bé này một câu, dựa vào cái gì phải xin lỗi?"

 

Tùy Thất chưa từng làm những chuyện kia im lặng.

 

Ài, món nợ do nguyên chủ gây ra, cuối cùng vẫn phải để cô trả.

 

Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu đã nhắc đến, vậy thì hôm nay trả hết đi.

 

Sau này, cô chỉ là chính mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tùy Thất đứng dậy nhìn Giang Trần: "Ý của anh là, tôi phải xin lỗi Lâm Phong và Lục Nhung trước, anh mới chịu xin lỗi Duby?"

 

"Đúng vậy." Giang Trần nói năng dõng dạc: "Chỉ riêng những chuyện cô làm thôi, bắt cô xin lỗi cũng đã là quá nhẹ nhàng cho cô rồi."

 

Lâm Phong và Lục Nhung cũng tập trung nhìn Tùy Thất, không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.

 

Từ nhỏ đến lớn, Tùy Thất đã làm rất nhiều chuyện không vui.

 

Nhưng dù trước khi bắt đầu, trong lòng cô có phản kháng, có không muốn đến đâu, thì một khi đã quyết định làm, cô vẫn dốc hết sức để hoàn thành một cách tốt nhất.

 

Cô vừa định mở miệng lên tiếng, Duby lại đưa tay nắm lấy tay cô: "Chủ nhân, em không quan tâm anh ta có xin lỗi không đâu."

 

Tùy Thất véo nhẹ lòng bàn tay của Duby: "Không chỉ vì em, mà còn vì chính chị nữa."

 

Cô nói xong, lập tức hơi cúi đầu với Lâm Phong và Lục Nhung.

 

Đầu còn chưa cúi xuống, Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo đã ba chân bốn cẳng ngăn cản cô.

 

Muội Bảo nghiêm mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

Tả Thần chắn trước mặt cô: "Xin lỗi thì nói bằng miệng là được rồi, cúi đầu làm gì?"

 

Thẩm Úc bẻ thẳng vai cô: "Đứng thẳng rồi nói."

 

"Anh Thần, cậu Thẩm, Muội Bảo." Tùy Thất cười nói: "Cúi đầu không phải là khuất phục, mà là để gánh vác trách nhiệm phải gánh."

 

Vẻ mặt Tả Thần và Thẩm Úc hơi thay đổi, hai người nhìn nhau, không tiếp tục ngăn cản nữa.

 

Tùy Thất tiến lên nửa bước, đối mặt với Lâm Phong và Lục Nhung, đầu hơi cúi xuống, vừa định mở miệng xin lỗi, bên cạnh lại có thêm bốn bóng người cũng cúi xuống theo.

 

Tùy Thất kinh ngạc quay đầu lại: "Mọi người…"

 

"Chị Tùy." Muội Bảo đang cúi đầu nắm lấy tay cô lắc nhẹ, hai mắt cong cong: "Dù trước đây chị phạm lỗi gì, em cũng bằng lòng xin lỗi đền tội cùng chị."

 

Duby ló đầu ra từ sau lưng Muội Bảo: "Chủ nhân làm gì, em làm đó."

 

Thẩm Úc nói: "Đội Trốn Khỏi, có lỗi cùng gánh."

 

Đầu Tả Thần còn cúi thấp hơn cả Tùy Thất: "Dù là trách nhiệm gì, anh Thần cũng gánh cùng chị Tùy."

 

Mặt trời chói chang sừng sững trên cao, năm người đội Trốn Khỏi song song cong eo cúi đầu, sau lưng là bóng đổ nghiêng nghiêng, dáng vẻ hiên ngang bất khuất.

 

Cổ họng Tùy Thất dâng lên từng đợt nghẹn ngào, cô cụp mắt nhìn xuống, không nói gì, sợ vừa mở miệng ra là sẽ nghẹn ngào.

 

Đội Phá Hiểu cũng ngẩn người, cảnh tượng này nhìn giống như bọn họ đang bắt nạt người khác.

 

Tùy Thất nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, cho đến khi hơi nước trong hốc mắt tan đi.

 

Giọng nói trong trẻo sáng sủa của cô mới từ từ vang lên: "Lâm Phong, tôi xin lỗi vì những lần quấy rầy và làm phiền không biết chừng mực trước đây đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh, xin lỗi."

 

"Lục Nhung, tôi không nên xúi giục người khác bắt nạt cô, ngày đó trên phi thuyền, lại càng không nên cố gắng đẩy cô xuống phi thuyền, thật sự rất xin lỗi."

 

"Sau này, tôi, Tùy Thất, nhất định sẽ tránh xa hai người, tuyệt đối sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt hai người."

 

Vẻ mặt Lục Nhung có chút ngẩn ngơ, rõ ràng đã nhận được lời xin lỗi trong lòng mong ước đã lâu, nhưng cô ta lại không cảm thấy vui vẻ.

 

Nhìn Tùy Thất cúi đầu, không ngờ cô ta lại cảm thấy thà nghe Tùy Thất nói "Cô mơ đẹp thật" còn sướng hơn.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com