Những người chơi nóng đến mức toàn thân đỏ như tôm luộc nhìn sang đội Trốn Khỏi, ánh mắt đồng loạt tập trung vào Duby.
Trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khao khát, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay lúc này, trong đám đông vang lên một giọng nói ồn ã quen thuộc.
"Điều hòa, bên này bốn người!"
Người nọ hét xong lập tức kéo đồng đội bên cạnh đứng dậy, Tùy Thất ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là đội Săn Lùng Hoang Dã đã không gặp mấy ngày.
Bùi Dực rẽ đám đông ra, hai mắt sáng rực, chạy như bay đến: "Đội Trốn Khỏi! Tôi vừa nghe đã biết là mấy người rồi."
Cậu ta không hề khách sáo nhích m.ô.n.g chen Tùy Thất sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Duby, chiếm lấy vị trí thổi điều hòa tốt nhất.
"Mát quá đi ~" Bùi Dực híp mắt tận hưởng làn gió mát lạnh bao trùm toàn thân, gọi đồng đội nhanh chóng chạy sang đây.
Tân Dặc và Trần Tự nhanh chóng đi tới, sau khi ngại ngùng chào hỏi, mới ngồi xuống bên cạnh Bùi Dực.
Liên Quyết thong thả đến muộn, trong phạm vi bao phủ của gió điều hòa thổi ra từ Duby, cẩn thận chọn vị trí cách Tùy Thất xa nhất.
Tùy Thất cười tươi rói, mở quang não lên chuẩn bị viết giấy nợ: "Bốn người thổi tới 12 giờ sao?"
Bùi Dực gật đầu: "Đúng vậy."
"Được thôi, bốn người hai tiếng rưỡi là một trăm nghìn." Cô hào phóng nói: "Nể mặt bạn bè lâu năm, giảm giá cho mọi người 50%, chỉ năm mươi nghìn tinh tế tệ."
"Được được được, chị Tùy hào phóng quá." Bùi Dực vui vẻ đồng ý, sau đó nghiêng đầu gọi Liên Quyết: "Anh Liên, đến ký giấy nợ đi."
"Không cần đâu." Tùy Thất xua tay: "Khách hàng cứ ngồi yên, để tôi qua đó là được."
Cô rảo bước đi đến bên Liên Quyết, cười đưa quang não qua: "Đội trưởng Liên, phiền anh ký tên."
Liên Quyết ký tên vô cùng dứt khoát, chỉ là suốt quá trình luôn cụp mắt xuống, ánh mắt hai người không hề giao nhau lấy một giây.
Anh ngồi bệt trên đất, Tùy Thất cúi đầu là có thể thấy xoáy tóc ngay ngắn và tinh xảo của anh.
Cô nhìn xoáy tóc đó, đột nhiên bắt đầu tính sổ: "Đội trưởng Liên, hiện tại anh nợ đội Trốn Khỏi chúng tôi tổng cộng bốn trăm sáu mươi nghìn tinh tế tệ."
"Hai trăm nghìn tiền sưởi ấm và hai trăm nghìn tiền quần áo ở Tinh cầu Sa Nham."
"Mười nghìn tinh tế tệ tiền Duby giúp dọn dẹp phòng mấy ngày trước, cộng thêm năm mươi nghìn tiền điều hòa hôm nay, tổng cộng là bốn trăm sáu mươi nghìn."
"Vốn dĩ còn một trăm tinh tế tệ tiền kem vị cam, nhưng làm tròn, tính anh bốn trăm sáu mươi nghìn chẵn thôi."
Hộ nghèo Tùy Thất cần tiền nuôi biệt thự và robot quản gia, dặn dò: "Sau khi trò chơi kết thúc, xin vui lòng thanh toán đầy đủ."
Cuối cùng Liên Quyết cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn cô một cái: "Tôi sẽ không quỵt nợ."
Cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cũng cho là như thế."
Tùy Thất cất quang não đi, vừa chuẩn bị quay người, đã cảm nhận được vài ánh mắt đang dừng trên người mình.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, vừa hay chạm mắt với mấy người Lục Nhung chưa kịp thu hồi ánh mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người Lâm Phong, Giang Trần và Giang Ninh đứng cạnh, ánh mắt lảng tránh, một giây có đến tám trăm động tác nhỏ.
Lục Nhung liếc sang chỗ khác, kéo đồng đội quay người lại: "Mình muốn qua chỗ Tùy Thất hưởng điều hòa, mọi người có đi không?"
Lâm Phong kiên quyết từ chối: "Tôi thà c.h.ế.t nóng ở đây, cũng không đi hưởng điều hòa của cô ta."
Giang Trần hưởng ứng: "Đúng vậy, lần trước cô ta mắng em như thế, là một người đàn ông có chí khí, em cũng không đi."
"Nhưng mình có hơi muốn đi, nóng quá." Giang Ninh yếu ớt nói: "Chúng ta bỏ tiền ra hóng mát, giao dịch tiền trao cháo múc, cũng khá công bằng mà."
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Chí khí cũng không phải là để làm khó bản thân." Lục Nhung nóng đến mức sắp ngất kéo Giang Ninh đi: "Bọn này đi đây, hai người thích sao thì tùy."
Hai người cùng nhau đi đến trước mặt Tùy Thất, thoải mái ký giấy nợ, tìm chỗ ngồi xuống, thích ý tận hưởng hơi lạnh hiếm có giữa mùa hè nóng nực.
"Hở?" Giang Trần ngơ ngác nói: "Chị Nhung nói cũng có lý mà, tại sao tôi lại phải làm khó bản thân chứ, mát mẻ mới là quan trọng nhất."
Thái độ của Lâm Phong vẫn như cũ: "Mấy người muốn đi thì cứ đi, dù sao tôi cũng không đi."
Mắt Giang Trần đảo một vòng, lập tức mềm nhũn ngã lên lưng Lâm Phong: "Em phơi nắng đến mức có hơi chóng mặt rồi, đột nhiên đứng không vững nữa, anh cõng em qua đó đi."
"Cậu không sao chứ, yếu như vậy à?" Lâm Phong miệng thì chê bai, nhưng tay lại không hề chậm trễ cõng Giang Trần lên.
Lâm Phong lạnh mặt đi đến trước mặt Tùy Thất, đặt Giang Trần xuống định đi, một luồng gió lạnh đột nhiên thổi qua mặt anh ta.
Sự mát lạnh sảng khoái trong giây lát khiến bước chân rời đi của anh ta cũng dừng lại.
Lục Nhung nhanh tay lẹ mắt kéo anh ta ngồi xuống: "Cậu ở yên đây đi, mình vừa mới ký giấy nợ một trăm nghìn rồi, chúng ta hóng mát đến 12 giờ."
"Tôi không…" Lâm Phong còn định đi, đã bị Lục Nhung dùng sức ấn lại.
"Lâm Phong, cậu nghe mình nói trước đã." Cô ta nghiêm túc nói: "Tiếp tới sẽ có ba cuộc thi được tiến hành, những người chơi còn sống sót đến bây giờ, thực lực không hề yếu."
"Chúng ta phải điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, mới có cơ hội giành chiến thắng."
Lục Nhung không hề cố ý hạ thấp giọng.
Sau khi nghe thấy, Tùy Thất thầm nghĩ: "Có một đồng đội có não, cũng khá quan trọng đấy."
Cuối cùng Lâm Phong cũng không kháng cự nữa, cố gắng lờ đi Tùy Thất ngồi đối diện, im lặng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lâm Phong khoanh tay, ngồi ngay ngắn, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Duby đang im lặng làm máy điều hòa, đột nhiên thốt ra một câu: "Xin chào bạn học Lâm Phong không mấy thân thiết của chủ nhân, điệu nhảy t.h.o.á.t y của anh, rất tuyệt vời."
Lục Nhung, Giang Trần và Giang Ninh: ╭(°A°`)╮
Lâm Phong: …
...
Lâm Phong lập tức đỏ mặt, anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Duby, nhất thời không nói nên lời.
Đêm anh ta mất mặt, không hề thấy cô bé này ở hiện trường.