Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 52: Hạnh Phúc Đơn Sơ - 2



Lâu rồi, chẳng làm nũng với ai, nay có chàng người yêu chiều chuộng mình thế này, tội gì tôi không tranh thủ chứ.

- Anh thấy em phiền không? – Tôi cọ đầu mình qua lại trên vai anh và hỏi.

- Không. Anh thích em như thế này. Cho anh cảm giác được nâng niu và bảo vệ em. Mỹ Trân à, ở bên anh, em không cần gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ làm gì.

- Vâng.

Dù đáp lời anh thế nhưng tôi vẫn đang cố gồng để che đậy cơn bão lòng đây.

Nếu có một ngày buộc phải lựa chọn giữa một cô gái đơn độc, không có gì trong tay như tôi và người mẹ đáng kính cùng khối tài sản kia thì Hoàng Thiên sẽ chọn bên nào?

Anh không thể khiến mẹ anh buồn và cũng không thể quay lưng với bà đúng không? Còn ông nội anh nữa. Những cô gái mà ông ấy từng muốn anh làm quen đều là người có gia thế, địa vị.

Tuy anh cặp kè lung tung nhưng khi tính tới chuyện trăm năm, hẳn họ sẽ can thiệp, giống như những bộ phim mà tôi từng xem, những hoàn cảnh mà tôi từng biết.

- Há miệng ra nào. – Hoàng Thiên đưa viên cá viên lên miệng tôi và nói.

- Chấm nhiều tương ớt cho em. – Tôi mè nheo.

- Không được, cay lắm. Sẽ hại bao tử. – Giọng anh kiên quyết.

- Em muốn ăn nhiều tương ớt. – Tôi tiếp tục vòi vĩnh.

Thấy Hoàng Thiên im lặng, nhìn mình chằm chằm, tôi cứ nghĩ anh bất lực rồi, đoán chừng mấy giây nữa, anh sẽ chiều ý mà quệt cho tôi thật nhiều tương ớt.

Đang hí hửng trong lòng thì đột nhiên bàn tay đang ôm lấy thắt lưng tôi đột ngột di chuyển lên cổ. Chỉ trong thoáng chốc, làn môi anh phủ lên môi tôi.

Dẫu cố gắng dùng sức đẩy anh ra nhưng kết quả nhận về chỉ là một nụ hôn càng lúc càng sâu, càng mạnh hơn, cứ thế triền miên không biết qua bao lâu. Đầu óc tôi mụ mị, toàn thân dần thả lỏng, mặc anh dẫn dắt.

Không phải tôi không muốn hôn anh. Đôi môi mềm và ấm nóng của anh khiến tôi cảm nhận được tình yêu anh trao gởi mình qua chiếc hôn.

Có điều, tôi vừa ăn thịt nướng, chè, cá viên nên miệng chẳng thơm tho gì. Tôi không muốn sau nụ hôn này, anh ám ảnh, bỏ của chạy lấy người.

- Còn bướng nữa không? – Hoàng Thiên nói trong tiếng thở gấp ngay khi vừa buông tha tôi.

- Người ta chỉ làm nũng chút thôi. – Tôi quay ngoắt sang một bên, chẳng thèm nhìn anh, giận dỗi đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Mỹ Trân, anh có thể chiều em tất cả nhưng riêng vấn đề liên quan đến sức khỏe thì không. Em phải khỏe mạnh thì con anh mới khỏe mạnh được chứ.

Hoàng Thiên kéo tôi ôm vào lòng, gục đầu trên cổ mà thủ thỉ. Cái tên này thật là, biết tai là điểm yếu của tôi, cứ phả hơi thở vào khiến tôi cứng đờ như khúc gỗ.

Cơ mà, nghe anh nói, tôi cảm động lắm, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh em bé có gương mặt đẹp giống anh, da trắng giống anh. Có điều, tôi không mong nó điên khùng mỗi khi tức giận giống anh đâu.

- Hoàng Thiên.

- Ừ.

- Nếu như.. em nói là nếu như nhé.

- Ừ.

- Nếu ông anh và mẹ anh không thích em, không chấp nhận em thì anh sẽ thế nào?

- Anh cưới vợ cho anh. Anh thích là được rồi.

Câu trả lời của Hoàng Thiên khiến tôi ngẩn tò te. Anh bị đần thiệt hay giả bộ đần vậy. Tôi biết anh thích tôi nhưng còn một núi vấn đề kéo dài như cái rơ mocc nữa chứ có phải đơn giản đâu. Hôn nhân trong giới thượng lưu không hẳn được gắn kết chỉ vì hai chữ "tình yêu".

- Nếu.. nếu anh bị gây sức ép thì sao? – Tôi tiếp tục hỏi.

- Cùng lắm, anh dắt em đi trốn. Chân trời góc bể nào cũng được. Chúng ta sẽ trồng trọt, chăn nuôi và sống những ngày hạnh phúc.

Trông ánh mắt mơ màng, phiêu diêu trên tầng mây của anh mà tôi nản thật sự. Có phải anh bê lời thoại trong một bộ phim cổ trang nào đó ra để nói với tôi không vậy? Anh cho rằng dễ dàng lắm sao?

Một kẻ chỉ biết cầm viết và đánh máy như anh thì làm sao cầm cuốc cho được, khéo anh lại cuốc vào chân thay vì đất. Mà tôi đây cũng chẳng đành lòng nhìn anh chịu khổ chỉ vì yêu mình.

Chật vật lo toan, con cái ốm đau, chạy ăn từng bữa sẽ khiến tình yêu đẹp như mộng thuở ban đầu dần dà phai nhạt, rồi sẽ xuất hiện mâu thuẫn, cãi vã, oán thán, hối hận. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà tôi đã rùng mình.

Thôi thì, hy vọng mẹ anh và ông anh sẽ vì thương anh mà thương lây sang tôi, chấp nhận tôi bước vào cửa nhà họ Hoàng.

- Hoàng Thiên, chúng ta kết thúc buổi hẹn hò đêm này bằng một bản nhạc nhé. Em muốn đàn cùng anh. – Tôi ôm lấy mặt anh, kéo anh trở về Trái Đất và đề nghị.

- Em biết đàn piano sao? – Mắt anh mở to, lộ vẻ ngạc nhiên.

- Vâng, em từng được đào tạo rất bài bản đó. – Tôi gật đầu, tự hào trả lời.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com