Rời khỏi quán thịt nướng, Hoàng Thiên đưa tôi tới quán chè. Lúc dừng đèn đỏ, anh rướn người sang hôn nhẹ lên tóc tôi, rồi chau mày, nhăn mặt.
- Toàn mùi thịt nướng.
- Vậy mà có người vẫn thích ngửi đấy thôi. Anh tưởng anh còn thơm hương bạc hà chắc. Người anh bây giờ hôi mùi heo nướng, bò nướng, cá nướng. – Tôi thích thú tuôn một tràng dài, không chịu thua ai kia.
- Lát về phải tắm lại rồi, biết thế rủ em đi ăn thịt luộc có phải hơn không.
Anh nhún vai rồi điều khiển xe lao đi khi đèn tín hiệu giao thông vừa chuyển sang màu xanh. Tôi mỉm cười, đưa mắt nhìn dòng xe tấp nập bên kia đường.
Hạnh phúc đối với tôi đơn giản là những khoảnh khắc như thế này, bình yên bên anh, không cần anh nói lời mật ngọt, không cần những chiếc hôn ngọt ngào, nóng bỏng. Chỉ cần bên cạnh anh, biết nhịp tim đập anh đang hòa chung nhịp đập tim mình.
Quán chè mà Hoàng Thiên chọn nằm ngoài mặt đường lớn, thế nhưng đó chỉ là một gánh chè của bà cụ tầm bảy mươi tuổi, người hơi gầy, mặc bộ đồ bà ba màu đen. Hình ảnh của bà ấy gợi tôi nhớ đến vùng quê yên ả, nhớ đến cô nhi viện, nơi tôi từng tá túc.
- Quán chè này là quán ngon nhất thành phố đấy. – Anh kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ xíu và nói nhỏ.
Khi hai ly chè bà ba được đưa lên, những hồi ức cách đây một năm bỗng xuất hiện. Tôi nhớ sáng sớm hôm đó, Hoàng Thiên đã giả vờ ngã rồi hôn lên môi tôi. Theo phản xạ, tôi tặng anh một bạt tai.
Chiều đến, tôi đã chuẩn bị tư thế bị đuổi ra khỏi nhà vì đinh ninh rằng anh sẽ mang cái mặt kia đi mách mẹ anh.
Thế nhưng, lúc cả hai chạm mặt nhau nơi bậc cửa, anh lại mỉm cười, đưa tôi ly chè và bảo tôi nếu muốn ăn lạnh thì cho thêm đá vào.
Tôi nhớ hôm đó anh có chút hơi men trong người, tuy vẫn tỉnh táo nhưng không ăn cơm tối mà ngủ li bì đến tận sáng mai.
- Sao vậy? Nhớ kỷ niệm à? – Hoàng Thiên lấy thìa gõ mấy cái nhẹ lên vành ly để gọi hồn tôi quay về.
- Phải, anh từng mua cho em. Sáng hôm sau, anh hỏi có ngon không thì em trả lời là dở. Từ đó, anh không mua bất cứ thức ăn gì cho em nữa. – Tôi cúi đầu, lệ men theo khóe mắt trào ra.
Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng vươn sang, gạt đi dòng nước mắt trên mặt tôi. Cả hai cùng mỉm cười dù rằng nụ cười ấy không mấy tươi tắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Anh đã ngỏ lời yêu với em rất nhiều lần nhưng toàn bị em phũ. Có biết mỗi khi ăn món gì ngon, ngắm cảnh nào đẹp thì anh đều nghĩ tới em không?
Nước mắt tôi lại tuôn giọt ngắn giọt dài. Dù biết Hoàng Thiên không hề có ý trách móc nhưng tôi cảm thấy bản thân thật có lỗi.
Giá như tôi đừng suy nghĩ tiêu cực về anh quá, cho anh cơ hội giải bãy thì có đâu xảy ra nhiều ký ức buồn giữa cả hai như vậy. Có đâu khiến anh tổn thương nhiều như vậy.
Ăn chè xong, thể theo ý tôi, Hoàng Thiên chỉ mua một hộp cá viên chiên, hai ly nước mía rồi đưa tôi đến công viên.
Trước đây, khi nhìn những đôi tình nhân cặp kè dạo mát, tôi đã ganh tỵ biết bao nhiêu và giờ đây, những ánh mắt ghanh tỵ lẫn ngưỡng mộ của mọi người đang đổ dồn về tôi bởi người đàn ông đi bên cạnh đây quá ư đẹp trai, hào hoa phong nhã. Hơn nữa còn giành cầm đồ và cho tôi đi tay trống.
- Mình ngồi đây đi anh. – Tôi trỏ vào chiếc ghế đá và nói.
- Ráng đi một chút nữa, hồ nước đằng kia, có đài phun đẹp lắm.
- Nhưng chân anh..
- Anh ổn. Đừng nghĩ anh yếu đuối thế chứ.
Tôi gật đầu, chiều ý Hoàng Thiên mà bước tiếp.
Công viên buổi tối đông người hơn ban ngày, có điều trong khung cảnh tranh sáng tranh tối, các đôi nhân tình ngồi núp hết vào bụi rậm, thành thử khiến tôi có cảm giác vắng vẻ, bốn bề như mênh m.ô.n.g thêm.
Cơn gió đêm thoáng lướt qua khiến tôi bất giác rùng mình. Bàn tay nhanh chóng rời khỏi túi áo mà tìm đến bàn tay to luôn ấm nóng kia.
Khoảnh khắc tôi đan tay anh, cảm nhận được anh khẽ giật mình. Có lẽ anh không nghĩ tôi lại chủ động.
Chưa hẹn hò bao giờ nên tôi chưa tinh ý lắm, ban nãy, khi xuống xe, chuẩn bị bước vào công viên, Hoàng Thiên toan nắm lấy tay tôi nhưng cùng lúc đó, tôi lại cho cả hai tay vào túi theo thói quen lúc tung tăng một mình. Mà anh thì ngay sau đó cũng thu tay về, thành thử tôi bị hụt hẫng, cứ vậy mà lẽo đẽo theo anh.
Nụ cười dịu dàng nở trên môi anh, tay anh siết chặt, kéo tôi đến cạnh bờ hồ. May mắn là có đôi tình nhân vừa rời đi nên chúng tôi có ghế ngồi.
Tôi nũng nịu tựa vào vai anh, để anh đút cá viên cho mình ăn. Thi thoảng lại than khát để anh dâng ly nước mía lên tận miệng.