Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 36: Lại Gần Ôm Anh - 2



Tay tôi ngừng lại trên vai bà hồi lâu rồi mới tiếp tục. Thảo nào, suốt mấy tiếng đồng hồ bên cạnh Hoàng Thiên, thấy anh cứ liên tục chau mày, nhăn mặt mỗi khi nhìn vào điện thoại.

Anh đang gặp sự cố lớn mà vẫn không ngại phí thời gian cho tôi sao? Anh thật khó hiểu.

Rời khỏi phòng bà chủ, tôi lê bước trong miên man suy nghĩ. Trong ánh sáng mờ mờ phát ra từ những bóng điện vàng dọc hàng lang, tôi tựa vào tường, tìm đọc tin tức về SunshineBank.

Các bức ảnh chụp dòng người chen chúc trước các chi nhánh và hội sở của ngân hàng khiến tôi rùng mình. Nếu tôi là anh, chắc tôi khủng hoảng tâm lý mất.

Khi chiếc đồng hồ điểm mười giờ, tôi pha sữa và lấy mấy cái bánh mang lên cho anh như thường lệ. Tôi đột nhiên ngẫm nghĩ và tự hỏi anh có ngán không?

Ba năm, chính xác là gần ba năm nay, tôi không hề đổi món, mà anh cũng không ý kiến gì, vẫn ăn láng cón dĩa, uống cạn ly. Tự dưng, tôi muốn mang xuống nhưng lần lữa hồi lâu vẫn quyết định đẩy cửa bước vào.

- Anh ăn khuya rồi hãy làm tiếp.

Tôi đặt chúng lên bàn, mắt khẽ liếc nhìn gương mặt đẹp không góc c.h.ế.t đang chằm hăm vào mớ văn kiện, giấy tờ lộn xộn.

Cũng có thể là Hoàng Thiên đang xem chúng theo trình tự nhưng vì tôi chẳng hiểu gì thành thử tôi thấy giống như anh đang xới tung chúng lên vậy.

- Ừ. Để đó đi, lát anh ăn.

Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, cảm nhận gió lạnh đang thổi vào, tôi liền tiến tới, kéo cánh cửa lại.

Quay đầu nhìn bóng lưng anh, đột nhiên thấy xót xa vô ngần. Chẳng nỡ để anh một mình, tôi bê cái ghế con đến và ngồi ngay bên cạnh, trương mắt ngắm anh.

- Gì vậy? Sao em không về phòng ngủ đi? – Hoàng Thiên ngạc nhiên quay sang tôi.

- Ngân hàng.. à.. ý tôi là.. mọi chuyện sẽ ổn chứ. Tôi thấy trên báo..

- Sẽ ổn thôi. Chủ tịch SunshineBank đang ngồi đây mà em đọc báo làm gì? Họ sẽ thổi phồng và nói quá lên đấy.

Gương mặt anh và giọng nói anh vô cùng bình tĩnh khiến tôi cũng tạm yên tâm. Cái này gọi là đẳng cấp của lãnh đạo nhỉ?

Anh khiến tôi nhớ đến bà chủ hụi trong xóm nhà lá năm nào. Bà ta vỡ nợ tới nơi nhưng vì cái mặt tỉnh queo và lời nói vạn phần thuyết phục mà mấy hụi con tin sái cổ, sốt sắng kéo nhau vào chơi. Kết quả là đâu được nửa dây hụi thì bà ấy biến mất, không để lại chút dấu vết gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy hụi con lúc này mới tá hỏa đi tìm hiểu thì biết rằng phân nửa người chơi nhưng luôn vắng mặt trong những lần bỏ hụi đều là những cái tên ảo, tất cả đều do bà chủ hụi bịa ra để hốt dưới danh nghĩa của họ.

- Hoàng Thiên, anh chọc ghẹo tôi đi. – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đề nghị.

- Em bị gì vậy? Dạ dày ảnh hưởng thần kinh sao? – Hoàng Thiên lộ vẻ ngạc nhiên.

- Ừ thì.. không phải anh nói anh rất vui khi chọc ghẹo tôi còn gì. Hôm nay anh cứ chọc ghẹo và nói tào lao thoải mái, tôi sẽ không trả treo, không giận.

- Thế thì còn gì vui nữa.

Anh phụt cười khiến tôi cũng cười theo. Đúng nhỉ, biết trước thì có gì vui nhỉ? Thôi vậy, dù sao anh cũng cười rồi, có lẽ nụ cười thoáng qua này sẽ khiến tâm trạng anh giãn ra đôi chút.

- Em có thể cho anh tựa vào một lúc không? Anh cần một bờ vai. – Hoàng Thiên đột ngột đứng dậy và cất tiếng khi tôi vừa kiễng chân.

Tôi có thể thấy trong đáy mắt anh không hề có dục vọng. Nếu như lúc trước, có lẽ tôi sẽ lườm nguýt rồi co chân bỏ chạy về phòng nhưng khoảnh khắc này, tôi lại không làm thế được.

Anh đang đối mặt với áp lực nặng nề và hơn nữa, hôm nay anh đã dành thời gian quan tâm tôi. Xem như trả ơn anh vậy.

- Được.

Được sự cho phép, Hoàng Thiên dần tiến lên, cánh tay vững chãi nhanh chóng choàng lấy tôi và ôm chặt vào lòng.

Cái này là ôm mà nhỉ? Đâu phải tựa vai. Mà thôi, cả hai đều đang đứng, anh thì cao mà tôi thì thấp tè thì tựa kiểu gì được. Không thèm chấp anh, dù sao cũng chỉ là một cái ôm, đâu có mất miếng da, miếng thịt nào.

Mùi hương bạc hà yêu thích bao phủ lấy tôi, hơi ấm từ anh dần lan sang tôi. Chẳng biết tôi có bị điên không mà lại cảm giác vô cùng dễ chịu, muốn được như này mãi.

Cánh tay tôi cứ nâng lên, định ôm lấy tấm lưng anh vỗ về nhưng rồi lại thôi. Tôi vẫn không đủ can đảm.

- Chân của anh đã lành chưa? – Tôi nhỏ giọng hỏi.

- Sắp lành rồi.

Sau câu trả lời, vòng tay Hoàng Thiên siết chặt hơn khiến cơ thể tôi áp sát vào anh, dường như tôi nghe được nhịp tim anh đang đập rộn ràng trong lồng ngực, qua lớp áo thun trắng thuộc hãng Gucci.

Anh hơi cúi đầu, khiến tôi bất động khi làn hơi thở thơm hương nam tính thoảng qua tai mình. Cảm giác này sao lạ lùng quá.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com