Nam Thần Tôi Yêu Thầm Biến Thành Hamster
Hiện tại, mỗi ngày tan học, tôi đều nôn nóng không chờ nổi mà chạy như bay về nhà, tôi muốn cho hamster ăn.
À không, là cho Lương Vũ Tinh ăn mới đúng.
“Cậu hôm nay về trễ đấy.” – Cậu ta chui ra khỏi chiếc hộp sữa bò nhỏ mà tôi tận dụng làm nhà cho hắn.
Tôi đưa cho hắn một quả việt quất mua trên đường về, rồi giải thích:
“Hôm nay thầy Chu bắt cả lớp làm bài kiểm tra, nên về muộn.”
Cậu ta ôm quả việt quất cắn hai miếng, rồi nói:
“Đưa đây, để tôi xem thử.”
Tôi hơi do dự – vì bài thi toán lần này tôi còn thiếu ba điểm nữa mới đạt.
Mà cậu ấy gần như năm nào cũng được 100 điểm.
“Không cười cậu đâu.” – Cậu ta liếc một cái liền nhìn thấu sự chần chừ của tôi.
“Được thôi” – Tôi gật đầu.
Cậu ấy ăn nốt nửa quả việt quất còn lại, rồi xoa xoa chân tay, đáng yêu c.h.ế.t đi được.
“Đặt tôi lên bàn đi.” – Cậu nói.
“ Ừ” – Tôi nhẹ nhàng đưa tay vào hộp giày, cậu ấy leo lên lòng bàn tay tôi, mềm mềm ấm ấm.
Tôi cẩn thận đặt cậu lên bàn học, trải bài kiểm tra ra trước mặt cậu.
Cậu ấy ghé vào tờ giấy, nhìn lướt qua.
“Ha ha.” – Tôi nghe cậu bật cười hai tiếng gượng gạo.
Rồi cậu ta đứng lên, đưa tay bé xíu của mình chỉ vào một câu trắc nghiệm:
“Bạn Diêm Giai, bài hàm số này chúng ta đã học ở lớp 10 rồi đấy.”
Tôi gãi mũi:
“ Kiến thức cơ bản của mình hơi yếu”
Cậu gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
“Cậu đúng là có hơi dốt thật.”
Bầu không khí chìm trong im lặng.
Một lát sau, cậu thở dài:
“Để tôi dạy cho cậu, nhờ về sau chuột tôi còn phải dựa vào cậu.”
“Okie!” – Tôi mừng thầm đáp.
---
5
Từ hôm đó, tôi chuẩn bị cho Lương Vũ Tinh một cây ống hút dùng làm que chỉ bài.
Hắn ôm ống hút, ngồi trên bàn thi thoảng chọc chọc lên đề bài:
“ Đề này, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Lương Vũ Tinh đúng là học thần đích thực – khác hẳn mấy người học giỏi khác, cậu ấy giảng bài vừa dễ hiểu lại dễ gần.
Học xong một đề thi Vật Lý, tôi thấy đầu óc sáng láng, dễ chịu, hiểu ra rất nhiều, còn hắn thì ngồi bệt xuống bàn:
“Mệt muốn chết” – Cậu ta rầm rì, xoa xoa đầu.
“Tôi thấy như chúng ta đang diễn phim Liêu Trai vậy đó.” – Tôi không nhịn được nói.
Cậu lườm tôi một cái. Tôi cười:
“Tôi là thư sinh đi thi. Còn cậu là...”
“Tôi không phải yêu tinh!” – Cậu quay mặt đi, giận dỗi giơ lên hai bàn tay nhỏ.
“Tôi muốn ăn hạt dẻ.” – Cậu ấy nói.
Tôi lấy một viên kẹo hạt dẻ đưa cho cậu, cậu ta ôm lấy, bắt đầu gặm.
Bóng dáng bé xíu ấy lắc qua lắc lại khi ăn, trông thật sự rất dễ thương.
Hình như cậu ấy mập lên rồi, bằng cả bàn tay tôi, nhìn như một nắm xôi tròn tròn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com