Nam Thần Tôi Yêu Thầm Biến Thành Hamster

Chương 11



22

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Thầy Chu vô cùng kinh ngạc và vui mừng, các bạn học cũng ùa lên hỏi thăm Lương Vũ Tinh tỉnh lại khi nào, sức khỏe đã khá hơn chưa.

 

Cậu ấy mỉm cười đáp lại những lời quan tâm, như một ánh trăng hiu quạnh. Nhưng tôi nhìn ra được, cậu ấy đang căng thẳng.

 

Cậu ấy không quen bị chú ý hay bị hỏi han, cậu vô thức siết chặt bàn tay phải.

 

Khi mọi người đã đông đủ, không khí buổi tiệc tốt nghiệp càng thêm náo nhiệt. Thầy Chu kéo Lương Vũ Tinh lên sân khấu phát biểu. Cậu ấy bày tỏ lòng cảm ơn vì sự quan tâm của mọi người, chúc tất cả thành công trong học tập, tương lai tươi sáng.

 

Khi nói chuyện, cậu ấy liếc nhìn về phía tôi, ánh mắt chỉ lướt qua rất tự nhiên, khiến tôi nhẹ nhõm thở ra một hơi.

 

Thật tốt, cậu ấy còn sống.

 

Đến 9 giờ rưỡi, buổi tiệc kết thúc. Cả lớp chụp một tấm ảnh tập thể, lần này Lương Vũ Tinh cũng có mặt.

 

23

 

Mọi người rời trường cùng nhau, sau khi tạm biệt bạn bè, tôi từ từ đi tới trạm xe buýt, đeo tai nghe theo thói quen.

 

Gió hè đêm mát rượi, trạm xe vẫn vắng vẻ như mọi khi.

 

Không biết bao nhiêu buổi tối tôi đã đứng ở đây đợi, chờ chuyến xe cuối cùng đưa mình về nhà.

 

Cho đến cái ngày hôm ấy, tôi nghe được tiếng lòng của một chú hamster.

 

Từ đó, mọi thứ dường như chẳng còn giống trước nữa.

 

Bỗng có một bóng người xuất hiện bên cạnh. Tôi nghiêng đầu nhìn, có chút bất ngờ.

 

23

“Lương Vũ Tinh, trùng hợp ghê, cậu cũng đang đợi xe à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ừ.” Cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, giống như chẳng hề để ý cái gì.

 

Sau đó, chúng tôi cứ im lặng đứng trong làn gió đêm suốt hai phút, không ai nói gì.

 

“Xe của tôi đến rồi.” Tôi nói.

 

“Ừ.” Cậu gật đầu.

 

“Tạm biệt nhé.” – Tôi nói, cậu không đáp lại.

 

Tôi lên xe, ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Lương Vũ Tinh nhìn thẳng, đi tới và ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh tôi.

 

“Tuyến xe này đi đến nhà cậu à?” Tôi tò mò hỏi.

 

“Có.” – Cậu gật đầu chắc nịch.

 

“Vậy sao.” Tôi cười khẽ.

 

Xe bắt đầu chuyển bánh, ngoài cửa sổ là ánh đèn sáng trưng và những tán cây lướt qua. Tôi bỗng nổi hứng.

 

“Cậu từng nghe truyện cổ tích chưa?” Tôi hỏi.

 

“Về gì cơ?” – Cậu đáp.

 

“Là chuyện về một chú hamster nhỏ. Nó thích ăn hạt dưa vị muối biển, hạt dẻ vị mật ong. Nó còn biết làm cả đề thi đại học, nhưng lại không thích bị sờ, nói nó sợ ở một mình, còn rất sợ bóng tối. Cậu nghe qua câu chuyện đó chưa?”

 

“Có nghe qua đôi chút.” – Tai cậu ấy đỏ ửng.

 

Cậu ấy thật sự nhớ rõ.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn nước mắt trào ra.

 

Lương Vũ Tinh bỗng nghiêng người sang, vẻ mặt lạnh lùng:

“Sờ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com