Vân Quỳ nào đã từng mơ thấy cảnh tượng hung tàn như vậy, còn đáng sợ hơn cả trượt chân cầu thang và bị người đuổi giết. Nàng chỉ cảm thấy cổ mình cũng bị một bàn tay vô hình siết chặt, n.g.ự.c đau nhói nghẹt thở.
Nhìn kỹ lại, ui… thiếu nữ bị bóp cổ kia, chẳng phải là chính nàng sao!
Tỉnh giấc, Vân Quỳ thở d.ốc.
Hú hồn, suýt chút nữa là c.h.ế.t rồi.
Không phải, nàng không oán không thù với người khác, ai muốn g.i.ế.c nàng!
Vân Quỳ cố gắng nhớ lại dáng vẻ người trong mơ, mặt thì vẫn không nhìn rõ, nhưng phần da lộ ra trắng đến rợn người, có thể thấy gân xanh nổi lên trên cổ và yết hầu gồ ghề, trường bào màu đen thêu hoa văn vàng lộng lẫy phức tạp, tựa như trăn lớn… trăn lớn!
Chẳng lẽ là… Thái tử điện hạ?!
Ý nghĩ nguy hiểm này bén rễ nảy mầm trong đầu, thoắt cái bóp nghẹt hơi thở của nàng.
Sau khi đi ngủ, Vân Quỳ có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác. Nhưng cái năng lực hoang đường kỳ lạ này lại chưa được kiểm chứng chắc chắn, ví dụ như vào giấc mơ của ai, vào bằng cách nào. Nàng chỉ đại khái biết, trước khi ngủ thường xuyên nghĩ đến một người nào đó trong đầu, thì có khả năng đi vào giấc mơ của người đó, nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào mơ, ví dụ như Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, những quý nhân hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của nàng, ngày thường căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng không thể đi vào giấc mơ của họ.
Chẳng lẽ chỉ vì trước khi ngủ nàng luôn cầu nguyện đừng bị Thái tử tìm đến, nên mới đi vào giấc mơ của hắn?
Bây giờ Thái tử điện hạ định… lấy mạng nàng sao?
Đừng mà! Cứu mạng…
Nếu Thái tử điện hạ là một vị điện hạ chính trực lương thiện tốt bụng, chắc không có khả năng b.óp ch.ết nàng.
Nhưng vấn đề hiện tại là, người kia chính là một Diêm Vương sống không hơn không kém, g.i.ế.c người như bổ dưa, căn bản sẽ không cân nhắc nàng có vô tội hay không.
Sai lầm rồi, chỉ trách lúc đó nàng vì mười lượng vàng mà mờ mắt, sợ bị người khác cướp mất cơ hội, đầu óc nóng lên bèn xông lên.
Vân Quỳ ôm đầu gối, thở dài tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cứ thế lo lắng bất an cả ngày, mãi đến tối vẫn chưa thấy ai triệu kiến, Vân Quỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ xa nhìn thấy dưới hành lang có một cung nữ toàn thân đầy m.á.u bị người ta khiêng ra từ Thừa Quang Điện.
Gió lạnh thấu xương thổi qua hành lang, Vân Quỳ rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lông tóc khắp người dựng đứng, tay chân lạnh cóng mất hết cảm giác.
Đồ ăn đưa vào điện, Thái tử điện hạ vẫn không động vào một miếng. Thái giám tổng quản thiện phòng rụt đầu rụt cổ trở về, có người xích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Cung nữ vừa nãy phạm lỗi gì, mà bị Thái tử đánh c.h.ế.t vậy?”
Thái giám tổng quản nào dám hỏi những chuyện này, vừa nãy ở trong điện chỉ mơ hồ nghe thấy Thái tử nói một câu “Ai phái ngươi đến?”. Người kia không chịu nói, lập tức bị lôi ra ngoài dùng gậy đánh chết.
Lúc ông ta trở về, vừa hay đi ngang qua hiện trường hành hình, m.á.u tươi chảy vào khe đá, hai cái bể nước lớn cũng không rửa sạch được, mùi m.á.u tanh xộc vào mũi khiến dạ dày ông ta sôi lên, hận không thể nôn hết cả cơm tối qua ra.
Ông ta làm động tác không thể nói, mọi người không còn dám hỏi nữa, sau này đều phải treo đầu bên hông quần mà sống thôi.
Vân Quỳ lo lắng bất an trong lòng, làm việc cũng hồn xiêu phách lạc, chỉ đến khi ôm mười lượng vàng đi ngủ vào ban đêm, mới dần xua tan được chút sợ hãi.
Đêm khuya, Khôn Ninh Cung.
Hôm nay Thuần Minh Đế nghỉ lại đây, Hoàng hậu hầu hạ ông ta thay y phục, ngập ngừng nói: “Thái tử… trạng thái hình như không tốt lắm, không biết có qua khỏi lần này không nữa.”
Thuần Minh Đế thở dài: “Ngày mai trẫm sẽ ban chiếu rộng khắp thiên hạ, xem có thể mời thêm dị nhân kỳ sĩ vào cung chữa trị cho Thái tử không.”
Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn ông ta: “Lần trước mời thần y trong dân gian đến cũng không chữa được, thậm chí còn có người vì sợ uy nghiêm của Thái tử, sau khi về nhà lập tức bốc ốm.”
Thuần Minh Đế nhìn lên họa tiết long phượng trình tường trên đỉnh màn, im lặng hồi lâu rồi nói: “Dù thế nào, chúng ta cứ tận tâm là được.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu: “Vâng.”
Thuần Minh Đế là hoàng đế kế vị sau khi anh trai qua đời, Thái tử hiện tại là con trai của tiên đế Cảnh Hữu Đế.
Năm xưa tiên đế thân chinh Bắc Cảnh, lúc trở về bị trọng thương, lại gặp phải mấy phiên vương ép vua thoái vị làm loạn. Huệ Cung Hoàng hậu lúc đó đang mang thai đã nghĩ ra kế ly gián, khiến các phiên vương tự tàn sát lẫn nhau, lúc đó mới ổn định được tình hình, nhưng Huệ Cung Hoàng hậu lại vì ngày đêm lo lắng mà động thai khí.
Để bảo đảm giang sơn Đại Chiêu có người kế vị, Huệ Cung Hoàng hậu gian nan sinh hạ Thái tử, bản thân c.h.ế.t trên giường sinh. Tiên đế vốn đã trọng thương khó chữa, lại vì đau buồn mất vợ mà qua đời theo.
Triều đình nhất thời rối loạn, phiên vương khắp nơi rục rịch, chỉ có thể để Thái hậu đã lâu không xuất hiện ra mặt chủ trì đại cục.