Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 8



Vân Quỳ đúng là lợi dụng sơ hở trốn đi.

Nàng theo Thanh Đại xuống lĩnh thưởng, thấy Hoàng hậu không có dặn dò gì khác, Thái tử cũng đã tỉnh lại, nghĩ bụng chắc hắn tự uống thuốc được, trong điện lại có nhiều cung nhân hầu hạ như vậy, chắc không cần đến nàng nên thừa cơ quay về thiện phòng.

Tay mân mê thỏi vàng, lòng Vân Quỳ vẫn còn kinh hồn bạt vía.

Quả nhiên là phú quý hiểm trung cầu (*) mà.

(*) Là thành ngữ mang ý nghĩa “Giàu sang, phú quý thường có được từ trong nguy hiểm, mạo hiểm”.

Cổ tay bị Thái tử nắm vẫn còn sưng đỏ chưa tan, đau đến mức nàng phải hít hà liên tục. Không biết một người trọng thương hôn mê lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, suýt nữa đã bóp gãy xương tay nàng!

May mà nàng có mắt nhìn xa, sớm che mắt Thái tử lại, lại có Hoàng hậu nương nương bảo toàn tính mạng nhỏ bé cho nàng, chuyện hôm nay chắc là đã qua rồi nhỉ? Thái tử điện hạ ngày bận trăm công nghìn việc, chắc sẽ không nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như nàng.

Không lâu sau, Đan Quế hồn vía lên mây từ Thừa Quang Điện trở về, cả người run rẩy lên giường.

Vân Quỳ lặng lẽ xích lại gần hỏi nàng ấy: “Thái tử điện hạ trông đáng sợ lắm sao? Sao ngươi lại sợ đến vậy?”

“Ta nào dám nhìn!” Sắc mặt Đan Quế tái mét, nhỏ giọng nói: “Có điều vừa nãy Thái tử đã nói, nếu trong vòng một tháng Trần thái y không chữa khỏi cho ngài ấy, sẽ bị tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu cả nhà.”

Thế này cũng bá đạo quá rồi! Chữa không khỏi là g.i.ế.c người sao?

Nhưng mà vị Thái tử điện hạ này hẳn là rất quý trọng tính mạng, nếu không cũng sẽ không lấy tính mạng cả nhà thái y ra uy hiếp, cho nên hôm nay nàng tiến lên hầu thuốc, thật ra cũng coi như lập công?

Nhưng dù sao đi nữa, chút gan dạ ít ỏi của Vân Quỳ đã phát huy đến cực hạn trong ngày hôm nay. Vừa nãy bị Thái tử dọa cho một trận, cả đời này nàng cũng không dám đến gần hắn nữa.

Nhớ lại chuyện vừa nãy trong điện, Đan Quế nghĩ lại mà sợ: “Sao ngươi to gan thế, dám tiến lên hầu thuốc?”

Vân Quỳ rụt vai lại: “Ta cũng sợ lắm chứ.”

Nàng căn bản không nghĩ tới Thái tử điện hạ lại tỉnh lại đúng lúc như vậy, không phải hắn trúng mấy mũi tên nguy kịch lắm sao? Không phải vẫn luôn hôn mê bất tỉnh à? Sao đúng lúc nàng cho uống thuốc lại tỉnh! Đây là vận khí gì vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nàng ham tiền, tuân theo lý lẽ người càng gan dạ đất càng rộng mà liều một phen. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không sợ chết, cái giao dịch mười lượng vàng này chỉ có thể làm một lần, làm thêm lần nữa thật sự là phải trả mạng.

Đan Quế tò mò hỏi: “Sao ngươi nghĩ ra cái cách đó vậy? Ta chưa từng thấy ai dùng ruột dê để đút thuốc cả.”

Vân Quỳ nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta thấy cậu ta hay cho mợ ta uống thuốc như vậy.”

Có lần mợ nàng nằm liệt giường, cả người trông rất yếu ớt, lại không chịu uống thuốc, nàng đứng ngoài cửa sổ lén thấy cậu lấy ruột dê đổ thuốc vào cho mợ uống. Lúc đó mợ cứ lắc đầu không chịu uống, cuối cùng vẫn bị cậu mạnh mẽ ép uống.

Mợ đi từ trong nhà ra, sắc mặt hồng hào thấy rõ, có thể thấy chiêu này thật sự có hiệu quả.

“Thì ra là vậy,” Đan Quế gật đầu, “À đúng rồi, chưa nghe ngươi nhắc đến nhà cậu ngươi bao giờ nhỉ?”

Vân Quỳ nằm xuống giường, thở dài: “Ta vào cung sáu bảy năm rồi, nhiều năm không gặp, chắc đều c.h.ế.t hết rồi.”

Từ nhỏ nàng đã mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà cậu, nhưng cậu thì háo sắc, mợ thì tham tiền, anh họ thì nghiện cờ bạc, cả nhà đều không ưa nàng.

Mợ thấy nàng có chút nhan sắc nên cắn răng nuôi nàng, chỉ muốn đợi nàng lớn thêm chút nữa  để gả cho mấy viên ngoại giàu có bụng phệ làm thiếp, kiếm một khoản sính lễ hậu hĩnh.

Chu viên ngoại kia nàng đã gặp qua một lần, mỗi lần thấy nàng đều nhìn chằm chằm với vẻ d.âm đ.ãng, mặt béo như đầu heo, trên người có mùi lạ khiến người ta buồn nôn.

Lúc đó, nàng còn chưa tròn mười tuổi!

Đêm ấy, nàng lại mơ thấy Chu viên ngoại cười hì hì sờ tay nàng. Nàng sợ hãi tỉnh giấc, lúc đó còn chưa biết mình có khả năng đi vào giấc mơ của người khác, chỉ đơn thuần cảm thấy sợ hãi, vì thế đêm đó đã bỏ trốn khỏi nhà cậu.

Lang thang mãi rồi mới vào cung làm cung nữ, thoáng cái đã nhiều năm như vậy.

Vân Quỳ hít sâu một hơi, xua đuổi những chuyện không vui ra khỏi đầu, trước khi ngủ không nhịn được mà cầu nguyện, Thái tử điện hạ hãy quên chuyện tối nay đi, quên luôn cả con người nàng đi! Ngàn vạn lần đừng tìm nàng gây phiền phức, cầu xin hắn!

Mơ mơ màng màng chìm vào giấc mơ, trước mắt là một khuôn mặt không rõ ràng, mặc một thân trường bào màu đen sẫm điểm xuyết hoạ tiết vàng kim, thân hình cao lớn, khí thế đáng sợ.

Đáng sợ hơn nữa là người này đang bóp cổ một người nhấc lên giữa không trung. Thiếu nữ bị hắn bóp cổ kia miệng ú ớ cầu xin, hai chân đạp loạn xạ trong không khí, cuối cùng vẫn còn giãy giụa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com