Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Chương 2



“Sau này Thái tử hồi cung, cũng ngàn vạn lần đừng có đến gần ngài ấy, nếu không…”

Sắc mặt người nói trắng bệch, làm động tác cứa cổ.

Mọi người nhìn nhau, không dám nói thêm lời nào.

Vân Quỳ rút ra kết luận — Thái tử điện hạ không dễ chọc.

Nhưng nàng vẫn cứ ăn ngủ bình thường mỗi ngày như cũ.

Dù sao Thái tử ở tận Đông Cung, có liên quan gì đến Thượng Thiện Giám của nàng đâu.

Song không được mấy ngày, Chưởng ấn của Thượng Thiện Giám tuyên bố một chuyện lớn. Thái tử sắp hồi cung, nhưng thiện phòng của Đông Cung đã bỏ hoang nhiều năm, Phủ Nội Vụ quyết định điều mười đầu bếp và mấy chục thái giám cung nữ từ Thượng Thiện Giám qua đó, chuyên hầu hạ việc ăn uống của Thái tử điện hạ.

Tương truyền Thái tử không chỉ tính tình thô bạo, mà còn đặc biệt háo sắc, không phân biệt nam nữ. Vậy nên những tiểu thái giám được điều đi đều trắng trẻo mềm mại, các cung nữ đều da non thịt mềm, tóm lại là đủ mọi dáng vẻ, không ai được làm bẩn mắt của Thái tử.

Vân Quỳ bất hạnh trở thành một trong số đó.

Nàng cũng không hiểu, Thái tử chẳng qua chỉ háo sắc, trong phòng đã có một đám mỹ nhân hầu hạ mà còn chưa đủ sao? Vì sao đến cả thiện phòng cũng phải chọn người đẹp qua, chẳng lẽ người đẹp nấu ăn ngon hơn?

Nhìn vẻ mặt đưa đám của những người bạn ngày xưa, tựa như nơi nàng sắp đến không phải Đông Cung, mà là điện Diêm Vương. Trong lòng Vân Quỳ cũng có chút bất an.

Đợi đến khi vào Đông Cung mới phát hiện, Đông Cung còn lớn hơn cả tưởng tượng của nàng. Các bộ phận lớn nhỏ đầy đủ cả, trên dưới trăm người, mỗi người một việc. Ngoài ra còn có phủ Chiêm Sự và các cơ quan riêng, quan thất phẩm trở lên đã có mười mấy người, quả thực là một phiên bản thu nhỏ của Tử Cấm Thành.

Chỉ là mấy năm nay Thái tử chinh chiến bên ngoài nên những chức quan này phần lớn đều do quan trong triều kiêm nhiệm. Đợi Thái tử hồi cung, trên dưới Đông Cung tự nhiên cũng sẽ hoạt động trở lại.

So sánh ra, thiện phòng chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ bé như hạt vừng, căn bản không thể nhìn thấy Thái tử, càng không thể bị Thái tử để mắt tới. Những đồ ăn thức uống này đều phải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra mới được đưa lên bàn ăn của các vị quý nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy Thái tử háo sắc, cũng nên ở trong tẩm cung của hắn, chẳng lẽ còn có thể chạy đến thiện phòng sủng hạnh người sao?

Vân Quỳ thở phào nhẹ nhõm, tuân theo nguyên tắc đến đâu hay đến đó, nàng vẫn cứ ăn ngon ngủ kỹ như cũ.

Tới gần ngày Thái tử hồi kinh, trên dưới Đông Cung cả ngày bận rộn. Người thì sửa chữa, người thì quét dọn, người thì bày biện, chưa đầy nửa tháng, cả Đông Cung đã đổi mới hoàn toàn, ngay cả ngói lưu ly trên nóc hành lang cũng được lau chùi sáng bóng.

Bên ngoài bận rộn náo nhiệt, thiện phòng cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống. Tất cả nguyên liệu đều do Quang Lộc Tự lo liệu, nhàn nhã hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Mỗi tội mấy vị thị vệ trước kia quen biết kiêng kỵ việc hiện tại nàng làm việc ở Đông Cung, hơn nữa nơi này cũng không tiện lợi như Thượng Thiện Giám nên số lần gặp mặt càng ngày càng ít. Vân Quỳ thấy hơi thất vọng.

May mà cũng không vội, đợi Thái tử điện hạ hồi cung, nàng đã đứng vững ở Đông Cung, đến lúc đó sẽ tính toán kỹ hơn.

Buổi chiều hôm đó, Đan Quế – cung nữ ngủ cùng phòng với nàng đột nhiên đau bụng, bất đắc dĩ nhờ nàng giúp đỡ, “Bữa tối hôm nay của Lãm Nguyệt Các vẫn chưa đưa tới, nếu ngươi không có việc gì, đi một chuyến giúp ta và Hương Hạnh tỷ được không?”

Lãm Nguyệt Các nằm ở góc tây nam Đông Cung, nghe nói là vì để nghênh đón Thái tử hồi cung, trong cung đã chọn ra hơn mười mỹ nhân từ Giáo Phường Ty, hai tháng nay tập luyện ca múa ở Lãm Nguyệt Các, nhằm cung phụng Thái tử thưởng thứ sau khi hồi cung.

Vân Quỳ vui vẻ nhận lời: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, để ta đi thay.”

Vừa hay nàng còn chưa nắm rõ vị trí các điện trong Đông Cung. Trật tự Đông Cung nghiêm minh, không thể để nàng chạy loạn khắp nơi, chuyến đi Lãm Nguyệt Các này, vừa vặn có thể đi thăm dò địa hình.

Hương Hạnh xem như là người cũ của Đông Cung. Trước khi Thái tử chinh chiến, nàng ấy đã làm việc ở thiện phòng Đông Cung, nhiều năm qua tạo nên tính cách rụt rè sợ sệt. Thấy nha đầu mới đến này không biết sợ c.h.ế.t nhìn ngó xung quanh, nàng ấy vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Thái tử điện hạ sắp hồi cung rồi, ngươi cẩn thận chút!”

Vân Quỳ xích lại gần nàng ấy, khẽ hỏi: “Hương Hạnh tỷ tỷ, tỷ nói cho muội nghe đi, Thái tử điện hạ rốt cuộc là người như thế nào? Bọn muội mới đến, cũng nên chuẩn bị trước.”

Nghe thấy hai chữ “Thái tử”, sắc mặt Hương Hạnh trắng bệch. Nàng ấy nào dám tự ý bàn luận về Diêm Vương sống kia!

Tuỳ nàng ấy làm việc ở Đông Cung, nhưng là một cung nhân nhỏ bé không đáng chú ý nhất ở thiện phòng. Những năm qua tổng cộng cũng chỉ nhìn thấy Thái tử một lần từ xa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com