“A Quỳ, là thế này… Tháng trước mẫu thân đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là biểu muội xa của ta.”
“Nàng cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi tác đã cao, mong ta sớm lập gia đình. Ta không thể đợi nàng đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung…”
“Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp nàng… Đây là số tiền ta tích cóp nhiều năm, cầu mong nàng nhất định phải nhận lấy, nếu không trong lòng ta khó an…”
Một túi tiền căng phồng được nhét vào tay Vân Quỳ, nàng thầm ước lượng, đúng là không ít.
Dù trong lòng đã mắng mỏ nghìn lần, nhưng Vân Quỳ vẫn bày ra trên mặt vẻ thấu hiểu lòng người, mỉm cười chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ tâm, ta không trách huynh, còn chưa kịp chúc mừng tân hôn của huynh.”
Người đàn ông luyến tiếc nhìn nàng.
Thiếu nữ búi tóc hai vòng, bên trên chỉ điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, nhưng lại sở hữu dung mạo tươi tắn rạng rỡ như hoa mùa xuân. Mũi quỳnh môi anh đào, mắt sáng da trắng, ngũ quan tinh xảo không tì vết. Mặc dù không trang điểm, chỉ mặc váy áo ngang eo màu vàng cam nhạt bình thường nhất, nhưng vẫn là người nổi bật nhất giữa đám đông.
Đáng tiếc, hắn sắp phải thành thân với người khác rồi.
Vân Quỳ cũng thật sự không nỡ.
Nàng tiếc thân thể mạnh mẽ cường tráng của Triệu thị vệ, tiếc tứ chi phát triển và đầu óc đơn giản của hắn.
Đây chính là một trong những phu quân mà nàng đã dày công lựa chọn.
Năm nay Vân Quỳ mười sáu tuổi, là cung nữ ở Thượng Thiện Giám.
Tuy thân phận ở tầng dưới chóp, nhưng nhờ vào miệng ngọt ngào nên nàng sống rất thoải mái. Thỉnh thoảng các chú tử sẽ ban phát cho nàng chút thức ăn thừa, nhờ vậy cũng đủ nuôi nàng lớn lên xinh đẹp, tràn đầy hy vọng.
Đúng như câu nói “Cơm no áo ấm sẽ nghĩ đến chuyện d.âm d.ục”, nàng kiên định noi theo Bích Trâm cô cô – người có lời nói và việc làm mẫu mực đã gả cho thống lĩnh của đội danh dự.
Theo lời Bích Trâm cô cô nói: “Các cô nương được dạy dỗ trong cung, tướng mạo đoan trang, lại hiểu quy củ, sau này nói chuyện hôn sự, đó chính là điểm cộng. Gả cho thị vệ là tốt nhất, trong nhà có thể diện, tướng mạo tuấn tú, nếu có công sẽ có cơ hội thăng tiến, cao thấp gì cũng có thể làm phu nhân của quan.”
Nàng đang ở độ tuổi xuân sắc, sao có thể cả ngày ở Thượng Thiện Giám làm bạn với dầu mỡ, tầm thường vô vị. Vậy nên lúc rảnh rỗi nàng thường tiếp xúc với mấy vị thị vệ chưa lập gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu vận may tốt, hai mươi lăm tuổi xuất cung có thể thuận lợi thành thân. Nếu vận may không tốt, thì giống như Triệu thị vệ này, bội tình bạc nghĩa.
Vân Quỳ không cha không mẹ, cũng chẳng có chuyện mai mối sính lễ. Nàng tự định chung thân, là bèo dạt mây trôi, chỉ có thể dự trù tính toán cho mình từ sớm.
Tiếc nuối có, nhưng cũng không nhiều, không có Triệu thị vệ, nàng còn có Tiền thị vệ, Tôn thị vệ, Lý thị vệ… Thật ra thị vệ trong cung rất ít người xấu xí, hầu như đều cao lớn vạm vỡ.
Chỉ là lòng người dễ thay đổi, hôm qua còn luôn miệng nói thích nàng, không chừng ngày mai đã vứt bỏ nàng để kết duyên với người khác, cho nên mới cần nhiều lựa chọn để phòng ngừa bất trắc.
Triệu vệ là người không tệ, còn cho nàng một khoản tiền. Có số bạc này trong tay, thật ra có thể trích một phần chữa bệnh cho mẫu thân già yếu của Tôn thị vệ, khiến hắn ta cảm kích nàng đến rơi nước mắt, một lòng một dạ với nàng.
Nghĩ đến đây, bước chân Vân Quỳ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, trong cung truyền đến tin dữ —
Thái tử điện hạ tính tình bạo ngược, thích g.i.ế.c chóc tàn nhẫn, danh tiếng có thể khiến trẻ con đang khóc đêm cũng phải nín lặng sắp hồi cung.
Phùng thị vệ – người mới quen biết vài ngày trước vội vàng chạy đến gặp nàng, “Tiểu Quỳ, chiến sự biên cương đã xong. Vài ngày nữa Thái tử điện hạ sẽ về kinh, trong cung trên dưới rất nhiều việc, thời gian tới, e rằng ta không thể thường xuyên gặp nàng được nữa.”
Vân Quỳ tò mò: “Thái tử?”
Xưng hô này tựa như một điều cấm kỵ, ngay cả Phùng thị vệ oai phong lẫm liệt cũng không khỏi rùng mình.
Nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai hắn ta mới hạ giọng nói: “Bắc Cương đại thắng, Thái tử điện hạ đồ sát bảy thành của Bắc Ngụy, nơi nào ngài ấy đi qua cũng đều có tiếng khóc than vang vọng. Người ta gọi ngài là Ngọc Diện La Sát Diêm Vương sống, nàng không biết ngài ấy…”
Thái tử chinh chiến bên ngoài nhiều năm, Vân Quỳ quả thật chưa từng gặp mặt, nhưng… Ngọc Diện La Sát? Không phải mặt sắt, cũng không phải mặt xanh, vậy có nghĩa là, tướng mạo hẳn là rất đẹp trai?
Tin tức Thái tử sắp hồi cung nhanh chóng lan khắp Tử Cấm Thành.
Tuy nhiên khi các tiểu cung nữ cũng tò mò như Vân Quỳ hỏi những người lớn tuổi ở Thượng Thiện Giám, mọi người đều nói năng cẩn trọng, sợ rước họa vào thân.