Mỹ Nhân Tâm Cơ: Mầm Mống Tà Ác

Chương 5



Trước đây, Phó Hoài sủng ái Thẩm Như là vì không có ai tốt hơn. Nhưng đêm tân hôn đã không thể kiểm soát được bản thân, hắn tự nhiên hiểu rõ cảm giác đó. Tối nay, ta đẩy hắn về phía Thẩm Như, hắn cũng chưa chắc sẽ có tâm tình gì đặc biệt với nàng ta.

Con người luôn là như vậy, thứ dễ dàng có được thường bị xem như thứ không quan trọng. Chán rồi thì sẽ mau mỏi mệt. Phó Hoài rời đi, đứng ở hành lang còn ngoái lại nhìn một lần, ta liền quay mặt đi không để hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình. Hắn nhất định sẽ tự tưởng tượng ra cảnh tân nương của hắn đang buồn bã, thất vọng.

Khi Phó Hoài rời đi, ta lập tức thay đổi sắc mặt, liếc mắt ra hiệu cho Thúy Nương. Có tiền có thể sai khiến quỷ ma, Thúy Nương dùng bạc mua chuộc hạ nhân trong phủ, khiến họ bắt đầu lén lút xúi giục Linh Lung.

Ví dụ như: Thẩm Như được sủng ái mà kiêu, dù Quốc Công gia đang độ tân hôn, nàng ta vẫn không chịu buông tha hắn. Còn nói Thẩm Như mưu toan mang thai, mẫu quý nhờ tử, nâng lên làm bình thê.

Trong hậu viện, các nữ nhân đều muốn trèo cao, một tiểu thiếp quản lý chuyện nhà như Linh Lung càng không phải ngoại lệ. Quyền lực luôn khiến con người ta mê muội, dù chỉ là quyền lực nhỏ nhoi trong nhà.

Tối hôm đó, Linh Lung nhân cớ “sổ sách không khớp” mà tới gây sự ở viện của Thẩm Như. Phó Hoài có tức giận hay không ta không biết, nhưng chắc chắn Thẩm Như sẽ tức đến phát điên.

Ta rất thích nhìn cảnh kẻ thù tự đấu đá lẫn nhau. Ta yên tâm ngủ một giấc ngon lành đến sáng.

Hôm nay là ngày về thăm nhà, ta có thể gặp lại a tỷ rồi, vì vậy dậy sớm rửa mặt chải đầu, chuẩn bị tươm tất.

7.

 

Lễ hồi môn được chuẩn bị rất chu đáo. Khi Phó Hoài đến đón ta, trong ánh mắt hắn có một chút thâm trầm pha lẫn sự áy náy. Tối qua, có lẽ hắn đã bị Thẩm Như và Linh Lung làm cho phiền lòng đến mức khó chịu. Còn ta mặt mày tươi tắn, đôi mắt sáng ngời.

Ta giả vờ quan tâm, hỏi: “Phu quân, trông chàng không khỏe, có phải tối qua ngủ không ngon không?”

Phó Hoài nắm lấy tay ta, thở dài một tiếng, nói: “Vẫn là phu nhân khiến lòng ta an tâm.”

An tâm sao?



Không…



Ta sẽ khiến phủ Quốc Công xáo trộn gà bay chó sủa. Hắn đâu biết rằng, tất cả đều là do ta tạo nên.

Lên xe ngựa về nhà thăm cha mẹ, Phó Hoài nhắc đến một chuyện:



“Phu nhân, bây giờ hậu viện là do Linh Lung quản lý, nàng có cảm thấy khó chịu không?”

Ta lắc đầu cười nhẹ, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc. Làm gì có gia đình thế gia nào lại giao việc quản lý hậu viện cho thiếp thất? Lão phu nhân cố ý giao quyền cho Linh Lung chính là để áp chế ta mà thôi.

Ta giả vờ hiểu chuyện:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Linh Lung là nghĩa nữ của mẹ chồng, mặc dù là người hầu nhưng cũng khác hẳn so với những thiếp thất bình thường. Chàng đã chinh chiến bao năm, luôn có Linh Lung ở bên mẹ chàng, nàng ấy là người có công. Việc để nàng ấy quản lý nhà cửa cũng chẳng có gì sai trái, sao ta có thể cảm thấy uất ức?”

Phó Hoài nhìn ta với vẻ hài lòng, nắm tay ta xoa nhẹ trong lòng bàn tay của hắn, nói:



“Có được phu nhân như vậy, còn gì mong cầu hơn?”

Ta cúi đầu làm ra vẻ buồn bã, “Ta và phu quân vốn dĩ không nên có duyên phận này.”

Phó Hoài nghe ra ý tứ trong lời ta, vội vàng an ủi: “Dù nàng lên nhầm kiệu hoa nhưng mọi chuyện đã rồi. Ta sẽ đối xử tốt với nàng, đừng nghĩ quá nhiều nữa.”

Đối xử tốt với ta? Cười c.h.ế.t mất, ta cần hắn đối xử tốt sao?

Khi đến Sở phủ, tỷ tỷ và Ôn Sinh đã có mặt từ trước. Ta cố tình nhìn Ôn Sinh thêm vài lần. Phó Hoài vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Cha mẹ đã chấp nhận chuyện ta lên nhầm kiệu hoa nhưng họ vẫn không biết rằng, mọi chuyện đều là do ta và tỷ tỷ sắp xếp từ trước. May là ta và tỷ tỷ bề ngoài đều rất hài lòng với hiện trạng này.

Trong bữa tiệc, Ôn Sinh luôn né tránh ánh mắt của ta, điều này rất phù hợp với tính cách của hắn, vì hắn luôn đối xử tốt với người mà hắn cưới. về làm vợ

Kiếp trước, ta và hắn vẫn giữ mối quan hệ tôn trọng nhau như khách nhưng cuộc sống đối với ta mà nói thật sự không có gì thú vị.

Phó Hoài thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ta, nhìn có vẻ rất chu đáo, tỷ tỷ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Sau bữa tiệc, tỷ tỷ và ta có cuộc trò chuyện riêng.

“Nhị muội, cái tên Phó Hoài này trước kia luôn sủng thiếp mà coi thường chính thê, sao hắn lại đối xử khác biệt với muội thế?”

Ta mỉm cười, đáp lại đầy ẩn ý: “Bởi vì hắn hèn hạ.”

Tỷ tỷ: “…”

Kiếp trước, a tỷ xuất giá mang theo một trái tim nhiệt huyết, nàng cũng từng là thiếu nữ yêu đương, đương nhiên sẽ đem lòng yêu mến vị tướng quân oai phong, anh dũng ấy. Nhưng Phó Hoài lại không nhận ra tình cảm chân thành. Hắn lại chỉ thích sự giả tạo của ta.

Ta hỏi: “A tỷ và tỷ phu đã viên phòng chưa?”

Mặt tỷ tỷ mặt đỏ lên, ngượng ngùng lắc đầu: “Chưa, nhưng phu quân đối với ta rất tốt.”

Ta trợn trắng mắt.

Kiếp trước, Ôn Sinh cứ chần chừ mãi, cuối cùng một tháng sau mới dám buông bỏ sự xấu hổ, giờ thì tỷ tỷ lại lên nhầm kiệu hoa, lại khiến hắn càng thêm lúng túng.

Ta đề nghị: “A tỷ cứ mạnh dạn lên đi, Ôn Sinh không có nữ nhân nào khác, lại là người cứng nhắc như khúc gỗ.”

Tỷ tỷ ngượng ngùng không biết phải làm sao. Với tính cách này, chẳng lạ gì khi kiếp trước nàng lại bị Quốc Công phủ hành hạ đến chết.

Cho nên mới nói, mỗi nghề đều có chuyên môn riêng, chuyện hôn nhân càng là như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com