Mỹ Nhân Tâm Cơ: Mầm Mống Tà Ác

Chương 4



Anh rể và em vợ, mối quan hệ này luôn khiến người ta liên tưởng xa xôi. Phó Hoài nắm lấy vai ta, xoay người ta đối diện với hắn, ngữ khí nghe ra lại vô cùng chân thành:



"Phu nhân và ta là phu thê, nàng lại hiểu lý lẽ như vậy, tự nhiên sẽ là người giúp ta quán xuyến tốt việc trong phủ. Thẩm Như và Linh Lung tuy đến trước nhưng so về thân phận, sao có thể sánh với nàng được?"

Cũng phải thôi… Một người là con gái binh sĩ biên quan, một người là nha hoàn khác trong phủ, dù gộp lại cũng chẳng thể so được với thân phận đích nữ của Sở gia.

Nhưng kiếp trước, tỷ tỷ lại bị giày vò đến c.h.ế.t trong hậu viện. Phó Hoài… cũng chẳng hề vô tội!

Tại sao đổi thành ta rồi thì Phó Hoài lại thay đổi thái độ như thế chứ? Khóe môi ta từ từ nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nhàng, quyến rũ, rồi đột ngột nắm lấy tay Phó Hoài, sau đó cắn nhẹ lên mu bàn tay hắn. Phó Hoài ban đầu cảm thấy đau nhưng không đẩy ta ra, chỉ ngạc nhiên hỏi:



"Phu nhân, nàng làm gì vậy?"

Ta để lại một dấu răng trên mu bàn tay hắn, ngẩng đầu lên cười tươi:



"Phu quân, nhìn đi, trên người chàng đã có dấu vết của ta rồi, chàng là người của ta."

Phó Hoài ngây ra một chút rồi ngay lập tức bật cười. Hắn tự mãn nhưng trong sâu thẳm lại mong muốn được công nhận. Ta trực tiếp tuyên bố chủ quyền, điều này chắc chắn hiệu quả hơn nhiều so với việc làm nũng hay than vãn.

Hắn đúng là của ta… một con ch.ó của ta.

Ánh mắt Phó Hoài tối lại, hắn lại dễ dàng động lòng, nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng của một nha hoàn:



"Quốc công, bệnh cũ của Thẩm di nương lại tái phát rồi, thỉnh Quốc công đi thăm người một chút."

Nghe nói, Thẩm Như từng cứu Phó Hoài trong chiến trận, đã đỡ một mũi tên cho hắn. Vết thương cũ của Thẩm Như nằm ở chân, mỗi khi trời gió hay mưa, nàng lại giả vờ bệnh cũ tái phát. Kiếp trước, Thẩm Như đã lợi dụng khổ nhục kế để ép tỷ tỷ giao cho nàng loại nhân sâm trong danh sách hồi môn.



Sau đó, Thẩm Như và Phó Hoài không những không cảm kích tỷ tỷ mà còn trách nàng giữ lại chút tâm tư, không chịu giao nhân sâm kịp thời, làm chậm trễ việc điều trị của Thẩm Như.

Phó Hoài vừa định mở miệng cáo từ, ta lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nói:



"Phu quân, ta có một cây nhân sâm trăm năm, hỗ trợ rất tốt các căn bệnh cũ, nghĩ rằng Thẩm muội sẽ rất cần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt của Phó Hoài nhìn ta, từ sự đam mê giờ đã có thêm một chút ngưỡng mộ. Hắn nhất định nghĩ rằng ta yêu thương tất cả những gì thuộc về hắn, vì yêu hắn mà ngay cả ái thiếp của hắn, ta cũng hết lòng quan tâm. Nam nhân luôn thích tự vẽ vời ra câu chuyện của mình, và cũng luôn cho rằng những người xung quanh đều đối xử với hắn bằng tấm lòng chân thành.

Lúc này Phó Hoài có lẽ nghĩ rằng, hắn thật sự rất vĩ đại và tài giỏi đến mức phu nhân không những không ghen mà còn thật lòng giúp đỡ hắn. Phó Hoài mang theo nhân sâm rời đi, chưa kịp đi xa thì đã có người hầu mang đến vàng bạc châu báu.



Tôi tớ nói: "Phu nhân, Quốc công gia sai đem những thứ này tới, nói là tặng cho phu nhân."

Ta khẽ mỉm cười rồi thưởng cho nha hoàn một ít bạc. Khi không có ai, Thuý nương khẽ cười thầm:



"Chỉ một cây nhân sâm giả mà đổi lấy được tấm lòng của Quốc công, đúng là hời quá. Dù sao Thẩm di nương cũng chỉ giả vờ bệnh, ăn cũng có làm sao.”

6.

 

Ngày hôm sau, hai vị thiếp thất chính thức đến dâng trà cho ta.

Đêm qua Phó Hoài đã ngủ lại trong viện của Thẩm Như, sáng nay rõ ràng sắc mặt nàng ta đã trở nên tươi tỉnh. Nhưng Thẩm Như đối với ta vẫn luôn mang lòng thù địch.

Nàng ta tự cho rằng đã từng cùng Phó Hoài sống c.h.ế.t có nhau, không cam tâm làm thiếp. Chỉ tiếc là nàng ta mãi không thể có con, không thể dựa vào con cái mà mẫu quý nhờ tử. Xuất thân của nàng cũng không đủ để làm chính thê của thế gia.

Trước mặt Linh Lung, ta cố ý quan tâm hỏi:



“Thẩm muội, muội thế nào rồi? Hôm qua phu quân còn đặc biệt nhắc đến vết thương cũ của muội. Muội đã vì phu quân mà chắn tên, thật sự là ân nhân của Quốc Công phủ đấy.”

Nói xong, ta liền thưởng cho Thẩm Như một số bạc lớn. Còn Linh Lung chỉ nhận được một bộ trang sức bạc. Nàng ta theo lão phu nhân suốt ngày lo việc trong phủ, tự cho mình là nữ chủ nhân nửa vời, đương nhiên không thể chịu nổi việc bị đối xử khác biệt.

Lão phu nhân luôn giao Linh Lung quản lý nội vụ cũng là để kìm hãm ta. Kiểu nội trạch thế gia chẳng ra thể thống gì này quả thật hiếm thấy. Không hiểu sao, kiếp trước tỷ tỷ lại phải chịu đựng đến chết.

“Đa tạ phu nhân.” Thẩm Như mặt không đổi sắc, nàng ta hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng ta mới là thê tử chính thức của Phó Hoài. Tối qua, nàng ta và Phó Hoài ở cùng nhau, chắc chắn đã thấy được dấu răng trên mu bàn tay của hắn rồi.

Sáng nay, Thẩm Như vừa bước vào cửa đã nhìn chằm chằm vào tay ta, miệng hơi mím lại. Linh Lung cũng cảm tạ ta nhưng mặt mày lại càng khó coi hơn trước. Nàng ta là nữ nhân đầu tiên của Phó Hoài, cũng là thông phòng duy nhất, mấy năm đầu Phó Hoài chỉ sủng một mình nàng ta. Sau này có Thẩm Như, số lần Phó Hoài tới viện nàng ta ngày càng ít.

Giờ lại có thêm ta, cuộc sống của nàng ta càng không như trước. Khi con người ta bị ức chế, sẽ dễ dàng sinh sự, mọi cảm xúc bị khuếch đại gấp nhiều lần.

Tối nay, Phó Hoài vào phòng ta, ánh mắt hắn như lửa cháy, nhưng ta giả vờ không hiểu được tâm tư của hắn, trái lại đẩy hắn về phía Thẩm Như, nói:



“Phu quân, Thẩm muội đã từng vì chàng mà liều mạng, mấy hôm nay lại bị bệnh cũ tái phát, phu quân vẫn nên đi thăm nàng đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com