“Cành cây mục ruỗng là ngòi bút gãy của thời gian, treo lơ lửng bên rìa hoàng hôn, chẳng thể viết nên một câu trọn vẹn.
Một đời cỏ cây thoáng chốc tàn phai, màn độc thoại lặng lẽ tìm về với cát bụi, hóa thành lời thì thầm vĩnh hằng của đất mẹ.”
Bài tập làm văn xuất sắc mới vừa được phát ra, truyền đi một vòng cuối cùng lạc đến tay Lâm Tư Huyền. Tiết Anh chín giờ sáng, hiếm khi Lâm Tư Huyền đến đúng giờ mà vẫn còn tỉnh táo, cậu nghiêng người dựa vào lưng ghế, thong thả đọc bài viết trong tay.
Đề bài môn Văn trong bài kiểm tra lần trước liên quan đến thực vật, Lâm Tư Huyền nhớ mình tốn tận 500 chữ để miêu tả chậu cúc kim tiền ở trước cửa nhà mình trông ra sao. Lâu Thù Vi thì mặc sức phát huy, nó viết ông nội nó 85 tuổi lên núi hái thuốc, được giáo viên thân tặng cho một dấu chấm hỏi to đùng.
Bài văn xuất sắc nhất khối vẫn không được đề tên, có lẽ người trong tổ Văn nghĩ rằng bài tập làm văn thường bao hàm một phần thông tin thực tế cho nên không muốn tiết lộ thân phận của tác giả. Nhưng Lâm Tư Huyền nhìn nét chữ thì vẫn có thể đoán ra được nó cùng một “mẹ đẻ” với bài “Giấc mộng mùa xuân đánh rơi” kia. Chữ viết của tác giả rất đẹp, kiểu viết liền tay cực kỳ phóng khoáng, giống như một loại dấu ấn đặc biệt nào đó vậy.
Đang tỉ mẩn đọc thì cậu lại ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng đâu đây. Lâm Tư Huyền ngước lên nhìn thì thấy Trần Ký đang lục tìm gì đó trên bàn. Đầu anh cúi xuống, hình dáng từng đốt sống lưng hiện rõ mồn một qua lớp áo đồng phục.
Lâm Tư Huyền nhớ tên của Trần Ký, vì Lâu Thù Vi không ưa Trần Ký, hai người thường hay mâu thuẫn với nhau. Đương nhiên, chủ yếu là Lâu Thù Vi đơn phương gây mâu thuẫn.
Trong mắt Lâu Thù Vi, Trần Ký là một tên khó ưa. Còn trong mắt Trần Ký, có lẽ bọn cậu là đám con ông cháu cha ngu dốt.
Theo Khỉ Đầu Chó – một thằng có gia đình sở hữu chuỗi quán ăn, tên thật không liên quan gì tới mấy chữ này, tại ngoại hình trông giống loài khỉ đầu chó được in trong sách – đã kể lại rằng, sự kiện “giọt nước tràn ly” gây mâu thuẫn giữa Lâu Thù Vi và Trần Ký là một chuỗi tình tiết rất phổ biến. Lâu Thù Vi có hẹn một cô nàng ở lớp kế bên ra ngoài trường ăn tối, nhưng đến giờ hẹn thì nó lại thấy cô nàng đó ở sân tập đưa nước cho Trần Ký đang làm kiểm tra thể chất.
Nhưng Lâu Thù Vi khăng khăng không chấp nhận, nó bảo có lần nó bị bắt khi đang trốn tiết là vì Trần Ký, chi tiết cụ thể ra sao thì nó không chịu nói.
Điều mấu chốt mà nó nói là: “Mày nhìn vào mắt nó đi, rõ ràng là nó khinh thường mày.”
Chắc chỉ có ở độ tuổi này thì ánh mắt mới được xem là bằng chứng phạm tội.
Lúc này, Lâm Tư Huyền đột nhiên muốn xem thử ánh mắt mà Lâu Thù Vi nói rốt cuộc trông như thế nào. Lần trước Trần Ký từ chối điền đơn giúp cậu, cậu thì ngủ tới nỗi mắt kèm nhèm, nên hai cặp mắt vẫn chưa lần nào gặp nhau.
Thế là đang yên đang lành, ngón áp út của cậu khẽ cong lại, búng chiếc bút bi xanh trên bàn mình xuống đất. Lúc này trong phòng học không nhiều người nên rất yên tĩnh, làm cho âm thanh một vật thể rơi xuống đất được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Trần Ký vẫn còn đang tìm đồ của mình, không có dấu hiệu dừng động tác.
Lâm Tư Huyền tưởng giọng của mình quá nhỏ:
– Xin lỗi…
– Tôi nghe thấy rồi. – Trần Ký trả lời, nhưng vẫn không quay đầu lại – Cậu tự nhặt đi.
Chỉ trong vòng hai câu nói mà anh đã tìm được đồ mình muốn, một cuốn tạp chí có bìa ngoài hơi quái dị. Vừa dứt giọng là Trần Ký đứng dậy bỏ đi ngay.
Cán sự môn Văn chứng kiến toàn bộ quá trình lập tức bay tới như chim bồ câu gìn giữ hòa bình. Cảnh tượng Lâu Thù Vi vì mâu thuẫn với Trần Ký mà đập vỡ cốc nước trước đó vẫn còn in sâu trong tâm trí nó:
– Để mình, mình nhặt giúp cho.
Lâm Tư Huyền nhìn nó, cười thân thiện:
– Cảm ơn cậu nhé.
Dự báo thời tiết nói một tuần trước tết Tây sẽ có tuyết.
Chỉ là nước ở thể rắn tích tụ trong đám mây hỗn hợp rơi xuống mặt đất thôi nhưng ai nấy đều rất hào hứng bàn luận về chuyện này.
Và cuối cùng thì bọn họ đều đã mắc mưu của Cục Khí tượng, trong một tuần đó, tất cả mọi người đều âm thầm chuẩn bị sẵn những câu chữ sẽ viết trong nhật ký, nhưng bông tuyết thì mãi không thấy tăm hơi đâu.
Lâm Tư Huyền nhìn thấy một phong thư có hình hoa tuyết trong ngăn bàn của Trần Ký, Thứ Hai, thứ Ba, suốt hai ngày trời Trần Ký vẫn chưa mở phong thư ấy ra; thứ Tư là ngày đổi chỗ ngồi, Trần Ký đổi sang chỗ khác, Lâm Tư Huyền cũng không còn biết tung tích của phong thư ấy nữa.
Ngày 30, Lâm Tư Huyền cũng nhìn thấy một phong thư trong ngăn bàn mình. Cậu mở ra xem, trong đó có vài nét chữ nguệch ngoạc: “Lâm ơi, đêm giao thừa mày dẫn tao đi chơi được không?”
– Mày viết à? – Lâm Tư Huyền hỏi Lâu Thù Vi.
– Nhìn phát biết ngay chữ của Khỉ Đầu Chó, chữ tao xấu vậy hả? – Lâu Thù Vi trả lời – Nó muốn tới chỗ đó lâu rồi, mấy cái chỗ đèn đóm đủ màu đó.
Điện thoại Lâm Tư Huyền rung lên một tiếng, là tin nhắn.
Lâu Thù Vi hẵng còn hỏi tiếp:
– Hôm đó mày định làm gì? Bố tao cứ bắt tao ở nhà ăn cơm, tao muốn đi bar cơ.
– Vẫn chưa biết. – Lâm Tư Huyền nói – Đến đó rồi tính.
Cậu đang gõ tin nhắn trả lời tên điện thoại, “Đến lúc đó gặp”.
Năm tiếng đồng hồ trước năm mới, Lâm Tư Huyền vừa đến kịp tiệm hoa trước khi nó đóng cửa, mua một bó hoa tươi. Bó này do chính tay cậu lựa từng bông một rồi mới phối vào, màu tím nhạt phối cùng màu trắng tinh, bên ngoài được gói bằng giấy sọc caro.
Cậu lại gửi một tin nhắn nữa: “Chị Nhụy, chị bắt đầu đi chưa?”
Âm báo tin nhắn được gửi đi vang lên cùng lúc với tiếng cãi cọ bên ngoài. Hình như Lã Như Thanh lại đập phá thứ gì đó, lần này nghe có vẻ không phải đồ dễ vỡ, không có âm thanh vỡ tan tành, chắc là một vật rắn, nó không ngừng đàn hồi trên sàn.
– Sao ông không chết bên ngoài luôn đi? – Giọng Lã Như Thanh cất lên.
– Cô xem thử trên đời này có ai nói chữ “chết” ngay trước giao thừa không hả. – Có vẻ Lâm Hoằng đã uống rượu, giọng vang hơn ngày thường.
Tiếng cự cãi vẫn í éo bên tai. Lâm Tư Huyền không muốn nghe tiếp, chọn đại một địa điểm trong số những tin nhắn rủ cậu đi chơi rồi ôm bó hoa đi ra ngoài.
Cậu đi ngang qua quả táo bị Lã Như Thanh đập thành hai nửa, không ai hỏi cậu đi đâu, dường như cậu chỉ là người dưng qua đường mà thôi.
Nửa tiếng sau, Lâm Tư Huyền ngồi ở một nơi “đèn đóm đủ màu”, bên cạnh là bó hoa tươi cậu đã chọn.
Cứ mỗi mười giây là cậu lại xác nhận xem có tin nhắn không, nhưng màn hình điện thoại vẫn trống trơn.
– Suýt chết. – Lâu Thù Vi ngồi bên cạnh cậu – Cũng may bố tao ăn cơm xong là đi xã giao, chứ không giờ này tao vẫn đang chết gí trong nhà.
Quán bar này mở loa lớn quá, âm bass cực nặng rung đến nỗi muốn hỏng cả màng nhĩ.
Có người lại đưa hai chai bia tới, Lâu Thù Vi sắp nôn ra tới nơi rồi nhưng vẫn không do dự khui một chai nữa. Tay nó lỏng la lỏng lẻo, bọt bia tràn ra bắn hết lên người Lâm Tư Huyền.
Người đưa bia là một trong những ông chủ quán bar, anh ta chỉ vào bó hoa, nói:
– Tiểu Lâm, xem ra tối nay cậu bận rộn phết nhỉ.
Lâm Tư Huyền cười đáp lại:
– Phải đó, nên bớt rót cho em đi.
Càng gần không giờ thì người trong quán bar càng sôi sục. Khói thuốc lượn lờ, mùi rượu nồng nặc, sự hưng phấn xé toạc bầu không khí, để vụn vương vãi trên da của mỗi người ở đó.
Khi Lâm Tư Huyền bắt đầu thấy đau đầu, cuối cùng cậu cũng đợi được cuộc gọi mình mong ngóng đã lâu.
Xung quanh ồn quá, cậu xê Lâu Thù Vi đang kêu gào bên cạnh mình rồi đi ra cửa, tiện thể cầm theo bó hoa đó, không kịp cả mặc áo khoác, gió cứa cổ cậu nhưng cậu cũng chẳng màng:
– A lô? Chị Nhụy? Chị đang ở đâu thế?
Giọng của chị Nhụy nghe rất áy náy:
– Tư Huyền, chị xin lỗi.
– Sao thế?
– Tối nay chị không đi được rồi. – Chị Nhụy nói – Em trai chị bị bệnh, nãy chị lu bu quá nên không xem tin nhắn của em được.
– Vậy hả? Không sao, chuyện của chị quan trọng hơn. – Lâm Tư Huyền cúi đầu đá vào hòn đá bên chân mình – Năm sau chị đính hôn phải không?
– Sao em biết?
– Em nghe nói thế.
– Chắc khoảng tháng Năm. – Chị Nhụy trả lời – Đến lúc đó mời em đến tham dự tiệc đính hôn nhé.
– Được thôi.
Có lẽ chị Nhụy vẫn chưa yên lòng:
– Giờ em đang ở đâu? Ở một mình à? Tối nay bố mẹ em có ổn không?
– Chị nghĩ gì thế? – Lâm Tư Huyền bước một bước vào trong quán – Em đang ở quán bar chơi với bạn, chị nghe tiếng tụi nó hét không? Em từng tuổi này rồi, tự biết tìm niềm vui mà.
– Vậy thì tốt rồi. – Cuối cùng chị Nhụy nói – Em nhớ chú ý an toàn đấy.
Cúp điện thoại xong, Lâm Tư Huyền lại không trở vô ngay. Cậu ngồi lên gò đá trước cửa, móc một bao thuốc từ trong túi ra, không biết tối nay ai đã nhét nó vào cho cậu, vẫn còn mới tinh.
Cậu lấy ra một điếu, tìm người qua đường mượn bật lửa, làn khói trắng quen thuộc lại nhuộm mờ khung cảnh con đường trước mặt.
Tới không giờ, có người bắn pháo hoa. Màu sắc rực rỡ trên không trung khơi dậy làn sóng reo hò náo nhiệt, thứ duy nhất tĩnh lặng trên đường có lẽ là điện thoại của Lâm Tư Huyền. Mấy tiếng trước cậu nhận được mười mấy tin nhắn hẹn cậu đi chơi, nhưng bây giờ thì lại không có lấy một lời chúc mừng năm mới.
Gió lại lần nữa ùa tới, cậu thấy hơi lạnh rồi. Cậu đứng dậy chuẩn bị trở vô, ngậm điếu thuốc trên miệng rồi tiện thể vứt bó hoa kia vào trong thùng rác.
Giây phút bó hoa rơi xuống, Lâm Tư Huyền nhìn thấy Trần Ký đi ngang qua. Trần Ký vẫn đang mặc đồng phục, trong tay cầm một túi nylon, không ăn nhập gì với đám người hò hét ăn mừng. Hình như anh đang ngắm pháo hoa trên trời, ngay sau đó, ánh mắt anh hạ xuống, rơi đúng vào Lâm Tư Huyền.
Cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng nhìn thấy ánh mắt tò mò của bản thân, bộ dạng lôi thôi, nồng nặc mùi rượu và thuốc lá của mình ánh lên trong đôi mắt khinh miệt, vô hồn, nhìn mình như thể đống rác rưởi bên cạnh bó hoa tươi của Trần Ký.
Nhưng ánh mắt đó cũng không kéo dài quá lâu, Trần Ký chẳng nói chẳng rằng mà đi lướt qua trước mặt cậu.