Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 10:



“Bụi hoen gỉ chớ muộn phiền,

Mắt không vướng bận, lòng này an yên;

Bùn nhơ lem luốc thân gầy

Mưa về gột rửa, âu sầu rời thây;

Mùa mưa kẽ nứt dãi dầu,

Học đau để thở, thấm nhuần bể dâu.”

Khi Lâm Tư Huyền đang đọc bài văn xuất sắc nhất khối mới phát thì cũng ngửi được một vài làn hơi ẩm ướt. Mưa mùa đông bí bách và lạnh ẩm, giống hệt như thủy tinh vỡ vậy.

Đọc được một nửa thì điện thoại cậu reo lên, là Lâu Thù Vi gọi tới.

– Sáng nay mày đến trường à? Mày chơi thâu đêm mà vẫn đi học được á? Đường Huyền Tông còn không có tâm trạng tảo triều thế mà mày vẫn đi học á? – Lâu Thù Vi năm lớp 10 thi Sử 15 điểm thế mà rất giỏi nhớ mấy cái kiến thức này.

– Không có gì thì cúp đây.

– Ấy đừng mà, sáng nay chắc tao dậy không nổi, nếu thầy có hỏi thì mày nói tao bị đau bao tử nhé. – Nghe giọng Lâu Thù Vi như mới vớt từ trong gạt tàn thuốc ra, nhưng vẫn kiên cường gạn hỏi – Tối qua mày vẫn chưa kể tao nghe mày hẹn gặp ai, còn tặng hoa nữa, quê quá đi.

– Ừ, mày thì mô-đen lắm. – Lâm Tư Huyền nói – Ói lên giày người ta, chắc mười năm sau tao vẫn không thể nào quên được mày.

Câu nói này chọc trúng tim đen Lâu Thù Vi, nó cúp máy ngay tắp lự.

Tặng hoa không phải sở thích của Lâm Tư Huyền, mà vì Vu Nhụy thích hoa.

Ngày xưa họ từng là hàng xóm của nhau, vườn của chị ấy trồng rất nhiều loại hoa mà Lâm Tư Huyền thậm chí còn không biết tên. Lâm Tư Huyền rất thích được nghe chị giảng giải cho mình, như là tên khoa học của các loại hoa là gì, ý nghĩa của chúng là gì, nở vào mùa nào là đẹp nhất.

Tuy Lâm Tư Huyền nghe tai này ra tai kia.

Lần đầu tiên cậu biết tên của Vu Nhụy là vào đêm giao thừa năm cậu 12 tuổi. Không nhớ tối đó bố mẹ mình đã cãi những gì, cũng quên mất Lã Như Thanh đã đập món nào, có lẽ là bể cá, cũng có thể là chậu hoa. Nhưng khi mọi thứ thối rữa thì mùi vẫn y hệt nhau, Lâm Tư Huyền không thích mùi này. Khi đó tuổi còn quá nhỏ nên cậu cũng không có nơi nào để đi, chỉ biết ra bậc thềm ngoài cửa hóng gió lạnh.

Vu Nhụy đã lên đại học đeo giá vẽ sau lưng đứng trước mặt cậu hỏi:

– Bố mẹ lại cãi nhau à?

Chị hỏi một đằng, Lâm Tư Huyền trả lời một nẻo:

– Đâu có, em chỉ muốn ở một mình thôi.

Chị lại hỏi:

– Thế sao lại ngồi ở đây?

Lâm Tư Huyền nói:

– Em muốn ngắm trăng.

Ánh mắt Vu Nhụy rất phức tạp, thoáng có chút phê bình của người lớn:

– Nhóc con, mới tí tuổi mà đã dối lòng rồi, tối nay làm gì có trăng.

Từ năm đó trở đi, ngày 31 tháng 12 năm nào Lâm Tư Huyền cũng sẽ đón giao thừa với Vu Nhụy. Cậu chưa bao giờ đưa ra yêu cầu này, là do Vu Nhụy ép cậu thế. Mới đầu là mệnh lệnh, dần dần đã trở thành một lời hẹn ước.

Lâm Tư Huyền từng hỏi Vu Nhụy là tại sao lại chọn ngày này, Vu Nhụy trả lời “Năm mới phải có một khởi đầu tốt đẹp”. Vu Nhụy đi học ở tỉnh khác, hai người ngày càng ít gặp nhau. Vào đêm giao thừa, chị sẽ kể những chuyện xảy ra trong một năm qua cho Lâm Tư Huyền nghe, những nơi mình đã đi, những phim mình đã xem và những mối tình mình đã trải.

Dù năm ngoái Lâm Tư Huyền dọn về Đình Thủy Tạ thì lời hẹn này vẫn được thực hiện. Bọn họ gặp nhau trước cửa một bảo tàng mỹ thuật, Vu Nhụy chỉ cho cậu xem một tác phẩm mình đã vẽ, Lâm Tư Huyền khen “Rất đẹp”.

Bỗng nhiên Vu Nhụy nói:

– Tư Huyền à, chị hy vọng có thể trở thành người sẽ lắng nghe tâm sự thật lòng của em.

Hiếm khi Lâm Tư Huyền lại thấy ngạc nhiên:

– Em thấy nó đẹp thật mà.

– Chị biết. – Vu Nhụy nói – Nếu mỗi khi em nhắc đến bản thân mình cũng thẳng thắn giống như nhắc đến hoa, đến tranh, thì tốt quá.

Trong năm vừa qua, đã có rất nhiều lần Lâm Tư Huyền nhớ tới câu nói ấy. Một buổi chiều mùa hè nọ, cậu đã thử áp dụng nó vào thực tế. Cậu gửi tin nhắn cho Vu Nhụy: “Chị có rảnh không? Em muốn nói chuyện với chị.”

Tới năm tiếng sau Vu Nhụy mới trả lời: “Xin lỗi em nhé, hôm nay chị ở nhà bạn trai nên không tiện lắm, có việc gì gấp không? Nếu không thì mai chị gọi cho em nhé.”

Lâm Tư Huyền nhanh chóng trả lời lại: “Không sao đâu, em cũng quên mất hồi chiều định nói gì rồi, chị chơi vui vẻ đi.”

Vì vậy, Lâm Tư Huyền cũng không quá bất ngờ trước sự lỡ hẹn của Vu Nhụy ngày hôm qua. Trong một năm nay, Vu Nhụy trả lời tin nhắn của Lâm Tư Huyền ngày càng chậm, người xuất hiện trên mạng xã hội của chị ngày một nhiều, Lâm Tư Huyền biết chị sắp dọn đến thành phố mà bạn trai chị đang ở, ở đó có một bảo tàng mỹ thuật mà chị rất thích và chị cũng nhắc đến rất nhiều lần.

Lời hẹn đêm giao thừa chỉ là một đóa hoa mà Vu Nhụy vô tình gieo trồng, tuổi đời bốn, năm năm của nó không tính là ngắn, cũng đã đến lúc nó nên lìa cành.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Tư Huyền lại dời sang bài tập làm văn trong tay. Câu cuối cùng của trang này là:

“Khi một đóa hoa điêu tàn thì một đóa hoa khác đang nở rộ ở vùng đất chẳng ai hay;

Cành lìa cây gãy vẫn vươn mình cao lớn, giữ trọn một màu sắc xanh rực rỡ, và ánh bình minh ngời tỏa không phai.”

Lâm Tư Huyền phát hiện mình đã bắt đầu say mê con chữ của người này rồi. Tuy nhiên cậu vẫn chưa biết người này là nam hay nữ, đang học lớp nào.

Mỗi một bài văn xuất sắc nhất được phát ra hằng tuần cũng chưa chắc toàn bộ là tác phẩm của người đó. Cán sự môn Văn ở lớp cậu có lần cũng được hưởng vinh quang này. Nó ngại ngùng truyền bài văn của mình cho các bạn học trong lớp xem. Bài văn đã che tên nhưng nhìn biểu cảm đó thì ai cũng đoán được là do nó viết.

Khách quan mà nói thì cán sự môn Văn viết khá hay, nét chữ cũng nắn nót, chủ đề được khai thác chặt chẽ, trích dẫn mấy câu kinh điển của các tác giả nổi tiếng nữa.

Nhưng Lâm Tư Huyền vẫn một mực chìm đắm trong câu từ của người này. Kỳ diệu thật, rõ ràng cùng là sự sắp xếp và kết hợp của những chữ cái đơn lẻ, rõ ràng ý được diễn đạt cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng những lời đặc biệt ấy cứ như những hạt giống được gieo vào trí não của cậu mà dần đâm chồi bén rễ.

Thứ Hai của tuần thứ hai trong năm mới, Lâm Tư Huyền chủ động đi tìm cán sự môn Văn:

– Bài văn xuất sắc của tuần này đã được phát chưa?

– Chưa nữa, hình như vẫn đang được in. – Cán sự môn Văn khá kinh ngạc, sau đó chuyển sang biểu cảm áy náy – Nhưng nghe nói lần này bài của mình không được chọn, xin lỗi cậu nhé, không thể hướng dẫn cho cậu được rồi.

– Vậy à? – Lâm Tư Huyền nói – Tiếc quá nhỉ.

Chỉ vỏn vẹn ba từ đã khiến cán bộ môn Văn cảm động mấy chục giây, nó còn muốn bổ sung thêm:

– Ở đây mình có vài cuốn tạp chí, trong đó có rất nhiều câu hay mình từng trích dẫn, cậu muốn lấy về xem không? Mình thấy có ích cho việc viết văn lắm…

Nó cầm hết tạp chí ở trên bàn lên, thế là Lâm Tư Huyền nhìn thấy nó đang ghi bảng điểm môn Văn của bài kiểm tra tuần trước, họ tên được viết theo thứ tự phiên âm, người thứ hai chính là Trần Ký.

Đằng sau tên Trần Ký là một số điểm khiến người ta cực kỳ sốc.

Thì ra là học sinh giỏi.

Lâm Tư Huyền chợt nhớ tới lần mình và Trần Ký tình cờ gặp nhau vào đêm 31, mà không biết có được gọi là “gặp nhau” không nữa, vì ánh mắt của họ chỉ tiếp xúc đúng ba giây. Tuy trong ba giây ngắn ngủi đó Lâm Tư Huyền vẫn xác nhận được một sự thật, Trần Ký không ưa đám quý tử quần là áo lượt như bọn cậu.

Cán sự môn Văn mãi không nhận được câu trả lời, ngước mắt lên thì phát hiện Lâm Tư Huyền đang nhìn chằm chằm bảng điểm ra chiều suy nghĩ.

Nó hiểu ra, thế là lại tìm cách an ủi Lâm Tư Huyền:

– Không sao đâu bạn học Lâm à, đây chỉ là kiểm tra tuần thôi, đạt điểm kém một lần cũng không sao cả, đề này cũng khá khó, chỉ cần cậu chịu nghe giảng thì chắc chắn lần sau sẽ đạt điểm cao hơn.

Lâm Tư Huyền mỉm cười với nó:

– Thế mình xin vía nhé.

Vía thì đúng là xin được rồi. Trong bài kiểm tra cuối kỳ hai tuần sau, môn Văn của Lâm Tư Huyền nhận được con điểm trước nay chưa từng có, nhờ những môn khác làm nền nên trông số điểm này chói mắt hơn hẳn.

Đến cả Lâu Thù Vi cũng thấy khó tin:

– … Tao thà tin là tao không biết đọc số chứ không thể tin được con số này là thật.

Lâm Tư Huyền nhìn sang điểm của nó:

– Xem ra là mày không biết đọc số thật.

Lâu Thù Vi ôm lấy Khỉ Đầu Chó, người chiến hữu cuối cùng của nó:

– Nhóm chúng ta có kẻ phản bội rồi.

Khỉ Đầu Chó cũng phản bội nó:

– Tổng điểm của tao cao hơn mày 12 điểm lận nhé, hai chúng ta không thể đánh đồng được, đừng có mà bắt quàng làm họ.

Kỳ nghỉ đông vừa bắt đầu thì bố Lâu Thù Vi đã đi công tác ở Đông Nam Á, nghe nói đi tận hơn tháng, mẹ nó thường xuyên ở bên ngoài, trong nhà chỉ có mình nó, vì thế Lâm Tư Huyền và Khỉ Đầu Chó dọn vô ở chung.

Cả bọn trải qua một tuần tối tăm mịt mù. Chơi điện thoại muốn xụi cả tay, những lon nước ngọt rỗng thì vương vãi khắp sàn, không gian riêng tư được kéo rèm kín mít chẳng phân biệt được ngày hay đêm.

Không biết đến ngày thứ mấy, trước khi Coca trở thành máu của ba đứa, nhà Lâu Thù Vi mất điện, bảo là kiểm tra hành lang, phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Khỉ Đầu Chó vốn định đến quán bi-a thì phát hiện chủ quán đóng cửa về quê ăn tết. Cuối cùng Lâu Thù Vi gọi điện thoại đặt phòng ở quán karaoke, nằm đối diện quán bar mà họ từng đón giao thừa.

Lúc bắt xe, Lâu Thù Vi lục danh bạ, định tìm hai cô nàng ra chơi, một người đang tập thể dục buổi sáng lúc năm giờ chiều, người còn lại thì bảo máy tính mới giặt chưa kịp khô.

Nó thay đổi chiến lược nhanh chóng, bắt đầu xúi Lâm Tư Huyền hoàn thành nhiệm vụ này:

– Cái người lần trước của mày đấy, gọi người ta ra đi, bảo người ta dẫn thêm hai bạn nào xinh xinh nữa, nói đây là buổi giao lưu âm nhạc siêu mới lạ…

Buổi giao lưu mới vừa mở màn thì đã tạm ngưng, giọng Lâu Thù Vi cứng đơ:

– Sao tên kia lại ở đây?

Lâm Tư Huyền còn đang suy nghĩ xem nên dùng cớ gì để từ chối nó. Gọi người ta ra chơi thì dễ, chỉ cần cậu muốn thì trong vòng nửa tiếng sẽ có ngay một buổi giao lưu âm nhạc thực thụ; nhưng mà ban đầu cậu đến nhà Lâu Thù Vi là vì muốn được yên tĩnh, không muốn giao tiếp với quá nhiều người.

Nghe tiếng, cậu phóng mắt nhìn theo hướng nhìn của Lâu Thù Vi, lại gặp được người quen thuộc ở nơi quen thuộc.

Trần Ký đứng bên cạnh cái thùng rác nơi mà họ từng tình cờ gặp nhau. Anh chỉ mặc mỗi cái hoodie giữa tiết trời không độ, đang cùng một người đàn ông trung niên vác một két bia.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền thấy Trần Ký lúc anh không mặc đồng phục. Cả bộ đồ đen sì khiến anh trông lạnh lùng hơn, y như một cành cây khô giữa đêm đông giá buốt.

Và cành cây khô này đã chọc vào mắt Lâu Thù Vi:

– Xui ghê, không đi học mà cũng gặp nó. Nó ở đây làm gì?

Khỉ Đầu Chó suy đoán:

– Làm việc chứ làm gì, đằng sau nó là quán đồ nướng kìa.

Trần Ký vác két bia từ trên xe hàng xuống rồi chuyển cho người đàn ông trung niên kia. Khi anh quay đầu lại thì tầm mắt bắt trọn ba tên rảnh rỗi sinh nông nỗi đang đứng dưới biển hiệu quán karaoke. Chỉ khựng lại một giây rồi anh tiếp tục công việc của mình, không còn san sẻ bất kỳ sự chú ý nào nữa.

– Nó nhìn tụi mình như thế là có ý gì? – Lâu Thù Vi vẫn bực mình – Đi làm thuê mà cũng ra vẻ thượng đẳng. Đợi bố tao về tao sẽ hỏi thử xem cái quán đó do ai mở, sớm muộn gì cũng cho dẹp tiệm.

Đến nay Lâm Tư Huyền vẫn không biết rốt cuộc hai người này có xích mích gì, cũng không biết làm sao mà Lâu Thù Vi nhìn ra được ánh mắt của Trần Ký khi đứng cách xa cả một con đường như vậy.

Cậu bèn hỏi:

– Nhà Trần Ký nghèo lắm à?

– Nghèo rớt mồng tơi. – Khỉ Đầu Chó trả lời – Nghe nói bố nó mất rồi, mẹ nó mở một quán nhỏ, nó sống nhờ vào tiền học bổng đấy.

Lâu Thù Vi bình luận:

– Giả tạo. Chẳng biết mấy người đó thích gì ở nó.

Nhưng nó phẫn nộ cũng không bao lâu, quản lý của quán karaoke đã niềm nở mời bọn họ vào, gọi một nhân viên phục vụ tóc mái bằng đến phục vụ riêng cho họ. Lâu Thù Vi say sưa hát mấy bài tình ca vang dội, bao nhiêu bực bội cũng theo hơi thở mà được trút ra hết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com