Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 29:



Bài văn trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó có đề cập, rằng có khoảng 98% tế bào trong cơ thể con người sẽ bị thay thế trong vòng một năm.

Nếu như ký ức của con người cũng bị loại bỏ giống như tế bào thì tốt biết mấy, hoặc là có bất kỳ cơ hội nào làm lại từ đầu, thì có lẽ hôm nay cũng không đến mức thay đổi hoàn toàn thế này.

Nhưng hiển nhiên là giả thiết này không có tác dụng gì cả. Sau này nhìn lại, đã có rất nhiều lần Lâm Tư Huyền muốn dứt bỏ Trần Ký khỏi cuộc đời mình, nhưng đều không thành công.

Cái đêm sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nhờ sự tổ chức tích cực của cán sự môn Văn, cả lớp đã có một bữa chia tay cuối cùng ở địa điểm cách trường 46 chừng một cây số. Tiệm lẩu đó giá cả khá rẻ, đồ ăn lại chất lượng, gần như trở thành sự lựa chọn hàng đầu của tất cả các học sinh quanh đây.

Tối đó Lâm Tư Huyền đến muộn, trong tiệm rộn ràng linh đình, tập hợp mọi tiếng cười đùa và la hét tự do. Lâm Tư Huyền còn chưa tìm được phòng của lớp mình thì đã bị Tô Hồng Đào chặn ngang giữa đường:

– Lớp cậu cũng tổ chức ở đây à?

– Ừ. – Lâm Tư Huyền mỉm cười với cô – Nhưng hình như mình lạc đường mất rồi.

– Chắc là ở trong cùng ấy, nãy mình đi vệ sinh có thấy. – Tô Hồng Đào tốt bụng chỉ đường cho cậu, bên cạnh cô còn có một bạn nữ khác, trông nho nhã lạ thường, chỉ im lặng đứng một chỗ nhìn chằm chằm Lâm Tư Huyền.

Lâm Tư Huyền cảm ơn, Tô Hồng Đào hỏi cậu quyết định vào trường nào, Lâm Tư Huyền nói cho cô một cái tên.

Tô Hồng Đào liếc sang bạn nữ bên cạnh, hình như đang đợi nhỏ nói gì đó, nhưng nhỏ vẫn không chịu mở miệng, chỉ nhìn Lâm Tư Huyền một cái rồi xoay người rời đi. Tô Hồng Đào đành phải tự trả lời cậu:

– Ghen tỵ với cậu quá, mình bị chuyển sang phía Đông.

– Trường học thôi mà, nó không đại diện cho điều gì hết. – Lâm Tư Huyền dịu dàng nói – Không chừng sau này chúng ta còn được gặp nhau ở một đoàn phim nào đó thì sao.

Trông Tô Hồng Đào có vẻ được an ủi rồi, cô vươn hai tay ra:

– Vậy thì nam nữ chính tương lai chúng ta ôm nhau một cái tập trước đi nào.

Lâm Tư Huyền cũng ôm lại, xung quanh cậu bị bao phủ bởi hương nước hoa nồng nàn khác thường của cô hôm nay.

Đi vào gian phòng trong cùng, các bạn trong lớp đều đã vào giai đoạn rôm rả nhất, sau khi cởi bỏ bộ đồng phục, ai nấy đều như được thoát khỏi lớp gông xiềng cuối cùng, đến cả cán sự môn Văn cũng xắn tay áo lên, dùng răn cắn mở nắp chai bia để làm gương. Sợ chưa vào được cổng trường đại học đã mất răng cửa, Lâm Tư Huyền cầm lấy chai bia gõ một phát vào cạnh bàn, nắp chai bật tung ra, cán sự môn Văn nhìn mà há hốc mồm.

Lâm Tư Huyền ngồi đại vào một chỗ trống, trong lúc lau tay thì tìm thấy chỗ ngồi của Trần Ký. Anh ngồi ở phía chéo đối diện ở một bàn khác, cách cậu rất xa. Hiếm khi thấy Trần Ký không mặc đồng phục, trong ngày hè oi ả, anh mặc một cái áo thun trắng tinh tươm, để lộ phần cẳng tay đã bị cậu ác ý m.ơn tr.ớn vô số lần. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền thấy anh uống bia, nhưng trông anh chẳng có gì khác lạ. Có lẽ vì dính hơi men, cũng có thể là vì tốt nghiệp, Lâm Tư Huyền cứ cảm thấy anh lạnh lùng hơn bình thường.

Cuối bữa tiệc, không biết ai đề nghị chơi cái trò nhảm nhí nhất trần đời, “Thật hay Thách”. Lâm Tư Huyền không biết trò chơi này còn có tác dụng gì trong tình huống này. Lúc nãy uống bia đã nghe được 800 cái bí mật rồi, nhưng cả bọn vẫn chơi không biết mệt.

Quả nhiên, gần cuối giờ, bọn chúng lược bỏ cả bước ném xúc xắc, dần biến tướng thành màn tra khảo bức cung.

Có người hỏi đến nay Lâm Tư Huyền đã qua lại với bao nhiêu người rồi, Lâm Tư Huyền nói mình cũng không rõ, rồi uống nốt cốc bia phạt trong tiếng ca thán của mọi người. Cán sự môn Văn đập bàn hỏi Lâu Thù Vi tại sao năm xưa lại ghét Trần Ký. Lâu Thù Vi õng ẹo một hồi cuối cùng cũng phải nói sự thật, là do cô bạn nó thích đưa nước cho Trần Ký, mà quan trọng nhất là Trần Ký còn không chịu nhận. Lâu Thù Vi khai xong, tất cả mọi người đều cười ồ lên, đến cả Trần Ký cũng không kiềm lòng được.

Thế là chủ đề lại tiện thể chuyển sang Trần Ký, cán sự môn Văn rất công bằng, khiển trách song phương:

– Bạn học Trần, cậu cũng có vấn đề đấy, người ta xinh như thế mà đưa nước cho cậu cậu cũng không thèm.

Đến cả Lâu Thù Vi còn không màng thể diện mà thú nhận, Trần Ký cũng không tránh né:

– Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Cán sự môn Văn hỏi tiếp:

– Đó là bây giờ thôi, lên đại học có khi lại nghĩ khác thì sao? Xin phép điều tra chút nhé, cậu thích mẫu người như thế nào?

Trần Ký nói chưa từng nghĩ đến, rõ ràng tất cả mọi người không tin, thế là anh nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi trả lời:

– Thành thật, ngoan ngoãn, ít gây phiền phức.

Đáp án này không nằm ngoài dự kiến của Lâm Tư Huyền, một câu trả lời rất phù hợp với Trần Ký. Chỉ tội những tưởng tượng mà cậu luôn muốn trốn tránh nay đã được cụ thể hóa rõ mồn một trong tâm trí cậu. Cậu ý thức được một điều, chỉ cần mình buông tay ra thì mọi chuyện sẽ trở về đúng vị trí của nó. Mà vấn đề bây giờ không phải là cậu có muốn từ bỏ hay không, hai người đã sắp chia hai ngả rồi, cậu có muốn cậy quyền cậy thế bắt nạt người ta cũng chỉ nằm ngoài tầm với.

Tối đó, Trần Ký theo thói quen dắt xe đạp tới, nhưng đây lại là lần đầu tiên Lâm Tư Huyền không định leo lên ghế sau.

– Tôi còn tăng hai. – Lâm Tư Huyền châm một điếu thuốc, vỗ nhẹ vào vai anh – Tối nay không cần cậu nữa, cậu được giải thoát rồi.

Trần Ký không nói gì, cũng không bày tỏ bất kỳ cảm xúc nào trước sự “khai ân” của Lâm Tư Huyền, cả một chữ “Ừ” cũng không thèm bố thí, chỉ leo lên xe bỏ đi. Nhìn bóng lưng anh, Lâm Tư Huyền nghĩ, có lẽ không chỉ hôm nay, mà từ giờ về sau đã được giải thoát rồi.

Dây dưa biết bao lâu nay, lần đầu tiên Lâm Tư Huyền muốn thử “cai nghiện”. Trong kỳ nghỉ hè đó, cậu đã đổi số điện thoại, chặn hết tất cả tin nhắn, một mình đi tàu đến một thành phố nhỏ ở miền Nam nổi tiếng với phong cảnh thiên nhiên rất đẹp, ở một tháng trong một homestay. Homestay này cậu tìm bừa trên mạng, cơ sở vật chất tàm tạm, vào mùa cao điểm du lịch nên ngày nào cũng có người tới kẻ đi, có lúc om sòm đến tận đêm khuya, nhưng cũng nhờ đó mà Lâm Tư Huyền cảm thấy lòng mình bình yên tự tại.

Đến sát ngày khai giảng cậu mới trở về nhà, vừa về đã biết một tin trọng đại. Điểm thi đại học của Trần Ký cao hơn dự kiến, đứng thứ nhất trong lớp, cao hơn rất nhiều so với điểm chuẩn của bất kỳ trường nào trong thành phố. Nghe nói anh định giữ nguyên nguyện vọng cũ của mình, nhưng thầy cô trong trường lần lượt khuyên bảo, có lẽ họ cũng đề cập việc họ có thể giúp đỡ việc học tập và sinh hoạt của Trần Thước, nên cuối cùng Trần Ký đã chọn một trường phù hợp với điểm số của mình, chỉ cách trường của Lâm Tư Huyền ba cây số.

Trong hai tháng trước khai giảng, Lâm Tư Huyền chưa từng liên lạc với Trần Ký. Ở trường mới, cậu sống cũng khá ổn, Zoe là bạn cùng trường với cậu. Ở thành phố cũ, có lẽ người khác còn dị nghị về hành vi và nếp sống của cô, nhưng trong trường Sân khấu Điện ảnh, vẻ ngoài của cô đã biến cô trở thành ngôi sao hướng ngoại thực thụ. Những lúc không có tiết, Lâm Tư Huyền sẽ đi chơi với cô. Dạo này cô hẹn hò với anh chàng hát chính một ban nhạc, bọn họ thường ở cả đêm trong phòng trà.

– Tay bass kia cũng là gay. – Có lần Zoe kể cậu nghe – Nếu cậu thích thì để mình giới thiệu.

– Chị hai. – Lâm Tư Huyền cắn ống hút, mỉm cười với cô – Điều đầu tiên cậu nên làm là xác nhận xem mình có phải gay không đã chứ.

Zoe nói chắc như đinh đóng cột:

– Cậu thì trăm phần trăm gay rồi.

Lâm Tư Huyền tò mò về lý do cô chắc chắn như thế:

– Tại sao?

Zoe đá lông nheo với cậu:

– Vì cậu chưa từng tỏ tình với mình.

Cách nhà tận mấy nghìn cây số, Lâm Tư Huyền không cần thiết phải che giấu xu hướng tí.nh d.ục của mình quá mức, nhưng cũng không đồng ý để Zoe dắt mối. Nhưng nửa tháng sau, tay ghita vẫn chủ động tấn công. Tay ghita là một anh chàng 25 tuổi từ nước ngoài về, sau khi về nước không đi tìm việc mà tiếp tục chơi trong ban nhạc, nói chuyện rất mát lòng mát dạ, ví dụ như “Sau này em đóng vai chính phim điện ảnh, anh sẽ đánh bài hát chủ đề cho em”. Hơn nữa anh ta cũng rất thoáng, bảo nếu Lâm Tư Huyền chỉ muốn một mối quan hệ mập mờ thì anh cũng bằng lòng.

Lâm Tư Huyền chạm ly với anh ta, bảo rằng mình sẽ cân nhắc.

Không biết giày vò bản thân có phải là thiên phú của con người không, hay chỉ có mình Lâm Tư Huyền như thế, đêm đó, cậu lại tự tắm mình trong bể suy nghĩ về Trần Ký. Cậu nghĩ, nếu như anh còn có thể thay đổi nguyện vọng của mình, vậy liệu rằng chủ nghĩa độc thân ban đầu có biến cải tùy theo tình huống xảy ra hay không, liệu có một người mới cũng bày tỏ tình cảm với anh giống như tay ghita tỏ tình với cậu hay không. Có lẽ không cần đến người mới, trường của Viên Tầm ở ngay thành phố bên cạnh, rời khỏi môi trường cấp ba, liệu họ có “gạo nấu thành cơm” hay không?

Lâm Tư Huyền tìm thử Weibo của Viên Tầm, chỉ có một vài ảnh phong cảnh, không hề có bóng dáng của Trần Ký.

Buông điện thoại, Lâm Tư Huyền lại nghĩ về chuyện mấy tiếng trước. Quan hệ mập mờ, liệu cậu có làm được không khi mà cả năm qua, cứ từ giờ Mùi (*) trở đi là cậu chỉ toàn nghĩ đến gương mặt của Trần Ký.

(*) giờ Mùi: từ 1h-3h chiều

Thứ Sáu tuần đó, lần đầu tiên Lâm Tư Huyền đợi được Trần Ký đang từ cổng trường đi ra. Cậu nhìn Trần Ký đi cùng với người ta, rồi tạm biệt người ta, có vẻ như anh đã bước vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi. Còn bao lâu nữa thì Trần Ký sẽ quên phứt cậu đây? Lâm Tư Huyền nghĩ như vậy, cuối cùng để mặc mình bám theo gót chân anh.

Vì thế ở góc đường kế tiếp, hai người đã “tình cờ” gặp được nhau. Lâm Tư Huyền thành thạo diễn một màn kinh ngạc:

– Trần Ký, thì ra cậu học ở đây à?

Đã gần nửa năm kể từ lần cuối hai người gặp nhau. Trông Trần Ký không có thay đổi gì quá lớn, tóc dài hơn hồi cấp ba một xíu xiu, trông chững chạc hơn nhiều.

– Xui cho cậu thật, thế mà lại để tôi gặp được, tôi suýt quên cậu rồi ấy chứ. – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng nói thật thì, nửa năm nay không có ai cho tôi sai vặt, thấy không quen cho lắm.

Tính cách Trần Ký vẫn không hề thay đổi, cứ đối mặt với Lâm Tư Huyền là không thèm trả lời. Lâm Tư Huyền bật cười:

– Cậu cứ như vậy hoài, làm tôi lại muốn trêu cậu đấy.

Lâm Tư Huyền đi tới ôm lấy anh, vẫn trước sau như một:

– Ôm tôi một lát đi, giống như lúc trước ấy.

Sợ Trần Ký không phản ứng, cậu cảnh cáo trước:

– Đừng tưởng sang chỗ mới rồi là tôi không còn cách nào, chừng nào tiệm nhà cậu vẫn còn mở thì chừng đó cậu vẫn phải nghe lời tôi.

Sau khi Trần Ký vòng tay ôm lại, Lâm Tư Huyền nói tiếp:

– Cuối tuần này tôi muốn mua vài quyển sách phụ đạo, hơi nặng, đang nghĩ xem nhờ ai giúp thì tình cờ gặp được cậu, vậy cậu đi cùng tôi luôn đi, tìm người khác tôi lại phải nghĩ cách đền ơn người ta.

Lần đầu Lâm Tư Huyền thử cai nghiện duy trì được nửa năm, về sau thì khoảng thời gian ngày một rút ngắn, ba tháng, hai tuần, rồi một tuần, cậu lại như hồi cấp ba, dùng đủ mọi lý do để ép Trần Ký gặp mặt mình.

Cũng giống như những người cai thuốc lá, cai rượu, cậu luôn nghĩ rằng mình phá lệ một lần này thôi, lần sau nhất định sẽ thành công, nhưng lại một lần nữa chuyện không như ý muốn.

Lâm Tư Huyền không chịu thừa nhận mình rất rất thích Trần Ký, kiểu thích đến mức mà không thể sống thiếu anh. Chỉ vì cậu quá hiếu thắng, không thể chấp nhận được việc Trần Ký quên bẵng mình trước khi mình có thể dứt bỏ được anh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com