Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 28: Không thể nói



Có một câu nói thế này, thứ cám dỗ khủng khiếp nhất chính là ta tự huyễn hoặc mình rằng ta miễn nhiễm với cám dỗ. Chẳng cần tìm đâu xa, Lâm Tư Huyền là một ví dụ điển hình cho câu nói đó.

Trong quá trình tiếp xúc với Trần Ký, lần nào Lâm Tư Huyền cũng tự nói với bản thân rằng cậu mới chính là người nắm quyền ban phát hiệu lệnh, tiệm tạp hóa kia có thể tiếp tục kinh doanh hay không là phụ thuộc vào cậu, cậu có quyền bắt đầu và dừng lại bất cứ lúc nào.

Vậy nên, cậu mới buông thả lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa.

Bao nhiêu bậc thánh nhân còn không thể chế ngự được cám dỗ, Lâm Tư Huyền chỉ là một người hơi thiếu ý chí trong số đông đại chúng mà thôi.

Nhìn Trần Ký chép bài hộ mình, những ngón tay thuôn dài cầm một cây bút bi bình thường, Lâm Tư Huyền rất muốn dùng tay mình thay thế cây bút đó, điền vào kẽ tay anh; nhìn bờ vai vạm vỡ của Trần Ký khi anh thay bình nước cho máy lọc nước, Lâm Tư Huyền rất muốn để anh ngồi bên cạnh mình, để mình tựa vào đó suốt cả buổi chiều…

Chỉ đến khi buông mình chìm đắm trong những ảo cảnh tr.ần tr.ụi nhất, Lâm Tư Huyền mới hiểu, những cử chỉ thân mật không cần phải bắt chước từ phim ảnh, chính tiếng gọi thôi thúc tận sâu trong tâm khảm sẽ mách cậu biết cậu muốn làm gì và nên làm như thế nào.

Nhưng Lâm Tư Huyền cũng không dám thực hiện toàn bộ những cảnh mình tưởng tượng ra.

Mấy ngày nay cậu liên tục gặp ác mộng. Trong mơ, tất cả mọi người đều biến thành người trong suốt không có bất kỳ riêng tư thầm kín nào, bí mật của cậu cũng được phơi bày trước công chúng, Trần Ký đứng từ trên cao nhìn xuống cậu với vẻ mặt hận thù sâu nặng, đằng sau cậu còn có rất nhiều người khác, có Viên Tầm, Lâu Thù Vi, Zoe. Rõ ràng đôi môi Trần Ký chỉ khép vào mở ra, thế mà cậu vẫn có thể nghe được giọng nói của anh:

– Lâm Tư Huyền, cậu thích tôi thật sao?

Giọng điệu mỉa mai của anh hòa cùng với những tràng cười bỗ bã của đám đông.

Giấc mơ thứ hai thì đơn giản hơn, trong đó không có quá nhiều người, ở trong căn biệt thự lưng chừng núi mà cậu quen thuộc, Trần Ký đem hết tâm sự của cậu kể cho ông Lã nghe, còn chưa kịp đợi Lâm Tư Huyền đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, một bạt tai đã giáng xuống, chặn lại mọi lời cậu muốn nói… Nhờ cú vả đó mà Lâm Tư Huyền choàng tỉnh.

Mặt cậu rất đau. Thì ra cậu áp mặt vào sách suốt thời gian ngủ.

Sau khi tỉnh giấc, nhịp tim Lâm Tư Huyền vẫn chưa thể nào nguôi khuây, Trần Ký đặt cặp sách đã thu dọn cẩn thận ở trước mặt cậu, cậu lẩm bẩm:

– Đáng sợ quá.

Trần Ký lạnh nhạt hỏi:

– Cái gì?

– Không có gì, tôi mới mơ thấy ác mộng. – Thế giới hiện thực được ních đầy những lời nói dối giúp Lâm Tư Huyền bình tĩnh lại, cậu mỉm cười với Trần Ký – Mơ thấy đang nhảy disco thì bị người ta đánh.

Trần Ký nhíu mày, đặt lên bàn túi Mạch Tri mới mua về.

– Trần Ký. – Lâm Tư Huyền chưa cho anh đi – Cậu đứng yên.

Lâm Tư Huyền đứng dậy, thân mật vòng tay ôm lấy Trần Ký, dán thật chặt vào người anh. Cậu cố hết sức để hấp thụ mọi thứ từ anh, mùi hương, hơi thở, nhiệt độ của làn da, thỏa mãn đến mức chỉ muốn chìm đắm trong đó mãi thôi. Nhưng ngoài miệng thì lại nói ra những lời trái với lòng mình:

– Biểu cảm gì đây, ngày mai bắt đầu nghỉ Tết rồi, hai tuần không gặp được tôi, cậu nên vui mừng mới phải chứ.

Chỉ cần không bị phát hiện là tốt rồi.

Lâm Tư Huyền giống như tất cả những kẻ phạm tội ôm tâm lý gặp may, vừa không thể dứt bỏ cám dỗ lại vừa không dám gánh chịu rủi ro, chỉ có thể tìm mọi cách che đậy hành vi phạm tội của mình.

Trần Ký làm thinh đứng tại chỗ, không có bất kỳ sự hồi đáp nào.

Lâm Tư Huyền cọ mũi mình vào xương quai xanh của anh:

– Đừng gồng cứng người như vậy, cậu cũng ôm tôi đi chứ. Sau này cậu yêu đương cũng như khúc gỗ thế à?

– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký nói bên tai cậu – Dừng được rồi.

– Đã làm gì đâu. – Lâm Tư Huyền hối thúc – Cậu quên rồi sao? Cậu không có quyền phản kháng, mau lên đi.

Mấy giây sau, cậu cảm nhận được hai cánh tay Trần Ký bao phủ tấm lưng mình. Đây không phải là một cái ôm dịu dàng, hai cánh tay ôm rất thô bạo, giam cầm cậu như muốn trút hết cơn giận, xương cốt va chạm vào nhau cũng thấy hơi đau. Tên này khờ thật, Lâm Tư Huyền nghĩ, tưởng rằng đây là trả thù nhưng lại không biết niềm đau này chính là điều mà cậu hằng mong ước.

Lâm Tư Huyền chưa bao giờ cảm thấy biết ơn những lời đồn đại gán lên mình như lúc này, chúng cho phép cậu nỗ lực xây tạo ước mơ của mình bên trong vỏ bọc lẳng lơ ngả ngớn. Cậu trở thành đạo diễn kiêm biên kịch của một vở kịch sân khấu, từng cảnh tượng trong mơ đều được cậu quay dựng lại.

Thời gian của cậu không nhiều, vào học kỳ mới là ngày nào cũng phải học phụ đạo 1-1, sau mỗi nửa tháng mới nhính một buổi chiều về trường một lần, nửa ngày đó chính là phim trường của cậu. Giờ ăn tối cậu sẽ bảo Trần Ký chở mình đi mua pudding, cậu dựa hết cả người vào lưng Trần Ký, ngắm bóng của hai người xếp chồng lên bóng của tán cây dưới ánh hoàng hôn; Trần Ký ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, cậu sẽ làm bạn cùng bàn của anh trong nửa ngày ngắn ngủi, Trần Ký chăm chú làm bài tập, cậu thì nằm bò ra bàn, dùng đầu ngón tay vẽ theo những đường gân xanh trên tay anh.

Nhưng đương nhiên, cũng giống như cô bé Lọ Lem, rồi sẽ tới thời điểm phải kết thúc. Làm xong những chuyện này, Lâm Tư Huyền thường hay bổ sung một câu nhẹ tênh:

– Cậu đừng có suốt ngày trưng cái mặt lạnh như tiền ra nữa, cậu chịu phối hợp một tí có khi tôi sẽ hết hứng thú rồi chuyển sang mục tiêu khác đấy.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, những cử chỉ này là giới hạn mà cậu có thể hưởng thụ. Lâm Tư Huyền từng nhìn thấy dáng vẻ tàn bạo của Trần Ký rồi, lỡ mà làm anh điên lên thì cậu không biết phải ứng phó thế nào nữa. Thực tế thì khi làm những việc này, cậu cũng thường để ý đến sắc mặt Trần Ký, tiếc là cơ mặt của anh hiếm khi tạo ra được biểu cảm gì sống động.

Không biết đêm Giáng sinh ấy, Trần Ký và Viên Tầm đã làm những gì, trước mắt thì có vẻ là vẫn chưa thành đôi, vì mỗi khi Viên Tầm nhìn thấy cậu và Trần Ký ngồi cùng bàn thì đều tỏ vẻ khó chịu. Lâm Tư Huyền có thể biết đại khái vì sao Trần Ký nói anh sẽ không yêu đương. Trước đây, khi thống kê danh sách các trường mà học sinh muốn đăng ký, mỗi một trường mà Trần Ký điền đều là ở trong thành phố hoặc là ở thành phố lân cận, cả lần trước tham gia kỳ thi tuyển sinh riêng anh cũng không đi quá xa.

Trần Ký rất giỏi giải quyết vấn đề, vì đến bây giờ, anh đã giải quyết rất nhiều khó khăn cho gia đình mình, có lẽ vì vai anh vốn đã nặng gánh cho nên không muốn rước thêm phiền phức nữa.

Nhưng có lẽ Viên Tầm vẫn còn cơ hội. Đợi đến khi Trần Ký đi làm, kiếm tiền, tự lập, mọi trắc trở được giải quyết dễ dàng hơn, có lẽ quan niệm cũng theo đó mà thay đổi. Dù sao thì Trần Ký luôn kiên nhẫn hơn đối với Viên Tầm, anh sẽ đánh nhau vì cậu ta, và sẽ đồng ý những lời thỉnh cầu nhỏ nhẹ của cậu ta trong khi phớt lờ yêu cầu của người khác.

Lâm Tư Huyền không để dòng suy nghĩ của mình phiêu bạt quá xa, cậu biết thời gian phạm tội của mình sẽ không kéo dài. Nhưng giấc mơ sở dĩ là giấc mơ chính bởi vì nó thể đánh lừa lý trí con người. Cho nên Lâm Tư Huyền luôn tự nhủ, cứ ngủ thêm một lúc nữa, đợi trời sáng rồi hẵng tính.

Một ngày nào đó đầu tháng Năm, Đình Thủy Tạ im ắng bấy lâu đột nhiên nghinh đón một trận mưa bão.

Ngòi nổ rất đơn giản, đứa con thứ hai của Lâm Hoằng vừa mới được tổ chức lễ đầy tháng cách đây không lâu, không biết làm sao mà tin này lọt được vào tai Lã Như Thanh. Lâm Hoằng định đặt tên cho đứa con này là “Duy Nhất”, không có ý gì sâu xa, chỉ để chọc tức Lã Như Thanh mà thôi.

Lâm Tư Huyền những tưởng Lã Như Thanh sẽ mặc kệ, nhưng không ngờ bà vượt ngàn dặm xa xôi từ trên chùa về, đấu khẩu một trận với Lâm Hoằng đến mức khàn cả giọng. Mỗi lần hai người này cãi nhau thì chẳng bao giờ đi thẳng vào chủ đề chính, rõ ràng mới giây trước còn ỏm tỏi về chuyện làm sao để xử lý đứa bé này, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu đem chuyện cũ ra khơi, liệt kê mọi uất ức bản thân phải chịu.

Lâm Tư Huyền vốn đã rất mệt mỏi, nửa học kỳ qua cậu phải học bù rất nhiều, hai người kia lại cãi cọ ồn ào làm cậu không thể tĩnh tâm học hành, cuối cùng cậu quyết định đến khách sạn của bố Khỉ Đầu Chó đặt phòng một tuần. Ngặt nỗi gối ở khách sạn này chán quá, cậu ngủ cũng chẳng yên.

Một tuần sau, Lâm Tư Huyền về Đình Thủy Tạ lấy bảng điểm của mình, khi về là chín giờ tối, vừa mở cửa ra thì bên trong vẫn đang cãi nhau như cậu dự kiến.

– Lã Như Thanh, mấy năm nay cô có bao giờ nói nhẹ nhàng với tôi được một câu nào không? Cô có vui vẻ với tôi một lần nào không? Tôi chịu đựng bao lâu nay, chẳng lẽ còn không cho tôi đi tìm an ủi ở chỗ người khác sao? Cô có cái gì giỏi mà khinh tôi?

– Khinh anh mà cũng cần lý do à? Xưa nay tôi vẫn luôn khinh anh đấy.

– Khinh tôi thì cô cũng sinh con cho tôi thôi mà. Bây giờ còn bày đặt thanh cao.

– Lâm Hoằng, anh có cái gì mà đắc ý hả? – Cậu nghe Lã Như Thanh nói – Năm xưa dính bầu là tôi đã hối hận rồi, nhưng lúc quyết định thì cái thai quá lớn không phá được thôi.

Tay cởi giày của Lâm Tư Huyền khựng lại, ngay sau đó đã tiếp tục động tác của mình, thay giày rồi đi ngang qua phòng khách.

Hiếm khi thấy hai người kia đột nhiên dừng tranh cãi vì sự xuất hiện của cậu. Lâm Tư Huyền mỉm cười với họ:

– Con chỉ về lấy đồ thôi, hai người tiếp tục đi.

Lấy được bảng điểm, Lâm Tư Huyền đột nhiên không muốn đi học buổi tối nữa. Cậu đứng dưới đèn đường trước cửa nhà một lúc lâu, không muốn đi học cũng không muốn đến khách sạn, cuối cùng cậu đến quán bar mình thường lui tới.

Quán bar mở điều hòa nhiệt độ rất thấp, cậu lạnh đến mức tay rót rượu cũng hơi run. Cậu biết mình không uống được bao nhiêu, nhưng vẫn dốc hai, ba ly vào cái bụng trống không.

Hơi men lan ra rất nhanh, chẳng bao lâu sau cậu đã không còn biết rốt cuộc mình có buồn hay không nữa.

Cậu nghĩ, có lẽ Lã Như Thanh nói đúng, phụ nữ như bà đã bị thời đại trói buộc. Nếu đổi lại là thời đại ngày nay, bà sẽ không kết hôn, ít ra cũng sẽ không có ý định kết hôn sớm như vậy…

Vậy thì Lâm Tư Huyền cậu là gì? Là sai lầm của thời đại hay là sai sót của Lã Như Thanh?

Ban đầu còn thấy lạnh, uống rượu vào lại thấy nóng ran. Lâm Tư Huyền cởi áo khoác ra, không biết từ khi nào mà bên cạnh cậu có hai, ba người xuất hiện, hỏi tối nay cậu định làm gì.

– Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.

Có vẻ đối phương không tin, Lâm Tư Huyền bèn gọi vào số ngay trước mặt họ:

– A lô? Cậu về nhà chưa? Tới đón tôi.

Thật ra cậu muốn chuồn đi thì có vô vàn cách khác, nhưng giờ phút này Lâm Tư Huyền đột nhiên rất muốn gặp Trần Ký.

Lâm Tư Huyền đứng trước cửa quán bar đợi rất lâu mới đợi được người mình muốn gặp. Tối nay cậu uống không nhiều, vẫn còn tỉnh táo, nhưng không muốn nhìn thấy biểu cảm của Trần Ký. Trên người cậu sực nức mùi rượu chè thuốc lá, cậu có thể tưởng tượng được Trần Ký sẽ biểu hiện như thế nào.

– Cậu đến chậm quá đấy. – Lâm Tư Huyền nói – Biết thế tôi gọi người khác đón cho rồi.

Trần Ký nói:

– Vậy lần sau cậu nhớ gọi cho người khác.

– Cậu họ Trần, tên cậu xếp ở hàng đầu tiên mà. – Cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng ngẩng đầu lên nhìn anh – Trần Ký, ôm tôi đi.

Trần Ký vẫn đứng yên, Lâm Tư Huyền không muốn đợi nữa, bổ nhào về phía Trần Ký:

– Cậu chẳng biết lãng mạn gì cả.

Khoảnh khắc cảm nhận được hơi ấm thuộc quen, dòng máu trong cơ thể Lâm Tư Huyền dường như mới bắt đầu chảy lại. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc tiếp xúc da thịt. Trên cõi đời này, sự ra đời của cậu là giả tạo, gia đình của cậu cũng là giả tạo, những lời cậu nói toàn là dối trá, nhưng cái ôm này là sự tồn tại chân thực, dẫu lý do đằng sau nó cũng là điều không thể nói ra.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com