"Phiền phức?" Cửu phụ đứng phắt dậy, đột nhiên cười lạnh lùng: "Hừ! Cái thằng họ Lưu kia ở Biện Kinh cậy thế h.i.ế.p người đâu phải một hai ngày, hắn vốn chỉ là một tên bán guốc mộc, chẳng qua nhờ có Đức phi trong cung mà leo lên được chút chức tước, còn dám mơ tưởng Trạng nguyên gọi hắn một tiếng ‘'nhạc trượng’? Đúng là đồ hèn hạ! Lão phu sợ hắn gây rắc rối sao? Ta đến quỷ còn chẳng sợ, lại thèm vào cái loại bán guốc mộc như hắn!"
Ta: "..."
Cửu phụ trấn giữ Hà Đông lộ nhiều năm, người Tây Hạ từng đặt cho ông một cái biệt danh đáng sợ là "Quỷ kiến sầu".
Có thể khiến đến quỷ dữ cũng phải lo lắng bạc đầu, vậy chẳng phải là...
Ta chợt thẳng lưng, trong lòng mơ hồ có thêm dũng khí.
"Người là Xu mật phó sứ đương triều, đương nhiên không sợ hắn, chỉ là bên phía Thái hậu..."
Cửu phủ vuốt râu, thở dài một tiếng: "Con bé tỷ tỷ của con thật là si tình! Thì ra là cửu phụ đã nghĩ lầm, ta thấy Tần vương thân thiết với ca ca con, lại thường xuyên sai người mang đồ đến, nên cứ tưởng A Vũ và hắn là một đôi trời sinh, vì vậy mới thuận theo lời Thái hậu. Nếu sớm biết lòng con bé đã hướng về Thẩm Bạch... thôi vậy, A Trầm à, con nhất định phải an ủi A Vũ thật nhiều, dù Thái hậu có ban chỉ, chẳng lẽ phủ Trần ta lại không dám cãi lệnh? Chẳng lẽ bà ta còn dám tranh giành con gái với ta sao?"
Ta quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào không thành tiếng: "Cửu phụ ơi..."
Cửu phụ đỡ tq đứng dậy, cảm khái xoa đầu ta: “Cửu phụ lăn lộn nơi chiến trường mấy chục năm, trải qua bao phen sống chết, chẳng lẽ còn không đổi được việc con cháu dưới gối muốn cưới ai thì cưới, muốn gả cho ai thì gả? Các con nhớ kỹ, Trần gia ta chính là chỗ dựa vững chắc của các con, có ta ở đây, các con chính là những tiểu thư tự do tự tại nhất kinh thành Biện Kinh này, các con cứ việc vui vẻ hưởng phúc, những chuyện khác không phải là thứ các con phải bận tâm. Thực ra, hoàng cung nhìn thì lộng lẫy nguy nga, nhưng đó không phải là nơi dành cho người sống, tiểu thư nhà ai lại muốn đến cái chốn lạnh lẽo đó chứ."
Ta ôm chặt lấy cánh tay ông, ngón tay run rẩy, tim đập loạn xạ như sấm rền gió giật, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"A Trầm và Tần vương yêu nhau thật lòng, vì Tần vương, A Trầm nguyện ý đi."
Cửu phụ nghe vậy kinh hãi tột độ, há hốc mồm kinh ngạc hồi lâu, đến nói cũng lắp bắp: "Cái đó... thực ra... cái nơi đó miễn cưỡng... cũng có thể ở được."
Đại ca ta đã trở thành người nổi tiếng ở Biện Kinh. Đại ca dẫn theo vài gia đinh xông thẳng vào Lưu phủ, ngang nhiên cướp Thẩm Bạch đang bị giam lỏng trong phòng bên về.
Tên chỉ huy sứ họ Lưu mặt dày vô sỉ dám cản trở, còn lãnh trọn một cú đá hiểm hóc của đại ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Bạch vốn là người tao nhã lịch sự, trải qua chuyện này cũng nổi trận lôi đình, ngay ngày hôm đó đã dâng tấu đàn hặc.
Trong tấu chương, hắn mắng tên chỉ huy sứ họ Lưu không ra gì, hận không thể xé xác, nghiền xương hắn thành tro bụi.
Danh tiếng của con gái nhà họ Lưu coi như bị chính sinh phụ hủy hoại hoàn toàn, người dân Biện Kinh sau bữa ăn đều bàn tán, chê cười sau lưng nàng.
"Ép hôn không thành liền giam giữ người ta, rốt cuộc là thèm gả đi đến mức nào vậy?"
Ngày thứ hai sau khi Thẩm Bạch rời khỏi Lưu phủ , hắn mặt đầy áy náy đến Trần phủthăm tỷ tỷ.
Trước rèm hoa mai, chàng tân khoa tiến sĩ tuấn tú, oai phong trên phố lớn, đang độ tuổi xuân xanh lại rơi lệ sướt mướt.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ không buông, tỷ tỷ nửa tựa vào gối thêu, cũng đắm đuối nhìn hắn, siết c.h.ặ.t t.a.y đáp lại.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi khi họ khóc nức nở, đôi khi lại ngây ngô cười.
Đêm nay còn lại ngọn đèn bạc soi sáng, chỉ sợ gặp nhau chỉ là trong giấc mộng.
Dù không có nhiều lời, nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu rằng, giữa đôi uyên ương này, không ai có thể chen vào được.
Việc đại ca ta náo loạn Lưu phủ, đương nhiên cũng khiến Thái hậu nổi giận. Thái hậu triệu cửu phụ vào cung, nói năng bóng gió đầy ẩn ý: "Nhà họ Trần các ngươi đây là muốn làm mất mặt ta sao!"
Cửu phụ cười hề hề giả vờ không hiểu: "Ha ha, người đừng so đo với trẻ con, ai mà chẳng có thời trẻ bồng bột."
Thái hậu cười khẩy: "Nói đến 'thời điểm', con bé con gái nhà ngươi, ốm đúng là không đúng lúc chút nào."
Cửu phụ tiếp lời một cách khéo léo: "Thái hậu nói đùa rồi! Bệnh tật vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mắc phải lúc nào cũng đều không phải thời điểm thích hợp!"