Ngoài song cửa, hải đường chưa mưa lê đã nở trắng xóa, nỗi tương tư chỉ đọng nơi đầu cành đinh hương.
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Triệu Nguyên Hi cuối cùng cũng ánh lên một chút tinh nghịch.
Một lát sau, hắn mỉm cười cúi đầu, trán hắn dịu dàng chạm vào trán ta.
"Đại xa khám khám, áo lông như cỏ thảm, nào phải không nhớ nàng, chỉ sợ nàng không dám. A Trầm, nàng có dám gả cho ta không?"
Biện Kinh tháng ba, là ngày lành tháng tốt của Thẩm Thất Lang.
Nghe nói tại điện Tập Anh, Hoàng thượng vừa gặp đã vô cùng quý mến Thẩm Bạch, còn trước mặt các sĩ tử đặc biệt bảo chàng vẽ một bức tranh "Lô Nhạn Đồ" (Tranh Cò Sậy).
Chàng Thám hoa mười chín tuổi, dung mạo tuấn tú tuyệt vời chưa lập gia thất, xuất thân nghèo khó nhưng chí khí cao thượng.
Một nụ cười, một cái nhíu mày của hắn đều khiến các cô nương ở Biện Kinh mê mẩn, vô số gia đình quyền quý có con gái đến tuổi gả phu, ngấm ngầm đều muốn tranh giành hắn về làm con rể.
Có chuyện vui lớn như vậy, tỷ tỷ cũng có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều.
Trong màn lụa thêu hoa mai, ánh mắt tỷ dịu dàng nói: "Thẩm Lang nói sau yến tiệc Quỳnh Lâm, sẽ mời người làm mối chính thức đến nhà cầu hôn."
Ta thật lòng mừng cho tỷ: "Tỷ tỷ, Thẩm ca ca là người tốt hiếm có, tỷ cứ chờ đến ngày được đội mũ phượng mặc hỷ phục lộng lẫy nhé."
Tỷ tỷ e thẹn, dùng khung thêu trên tay che đi khuôn mặt. Đôi chim nhạn trên bức thêu cảnh ao thu quấn quýt bên nhau, tình tứ chẳng rời, thật khiến người ta ngưỡng mộ biết bao.
Từ đó về sau, sức khỏe của tỷ tỷ ngày một tốt hơn.
Ngày thứ hai sau khi Hoàng thượng ban yến cho các tân khoa tiến sĩ tại vườn Quỳnh Lâm, tiết trời trong xanh sương sớm dịu nhẹ, cành hạnh tràn đầy ý xuân, tỷ ấy hiếm hoi lắm mới được nha hoàn đỡ xuống giường, ra hành lang sân phơi nắng.
Thẩm Bạch đã hẹn với tỷ tỷ, hôm nay sẽ đến cầu thân.
Hôm đó tỷ tỷ mặc một chiếc áo xuân màu vàng nhạt, khoác ngoài chiếc áo lụa mỏng màu trắng như tuyết, đôi mày thanh tú như dáng núi xa, đôi má ửng hồng như cánh đào, quả là một tiểu thư xinh đẹp hiếm có ở kinh thành Biện.
Ta cùng nàng đứng dưới hành lang, vừa trêu chọc nàng, vừa đầy mong đợi chờ đợi.
Nhưng đợi mãi đến khi mặt trời lên cao, Thẩm Thất Lang vẫn không đến.
Tỷ tỷ cuối cùng cũng lo lắng, giọng run run bảo nha hoàn thân cận: "Đi đến Thẩm gia nương tử dò hỏi xem sao — nhớ cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nha hoàn vội vã đi, không lâu sau đã hốt hoảng chạy về báo: "Thẩm lang quân đêm qua bị Lưu Chỉ Huy Sứ, huynh trưởng của Lưu Đức Phi trong cung, lấy cớ mời tiệc rượu giữ lại ở nhà, đến giờ vẫn chưa về! Nghe nói Đức Phi có ý định gả cháu gái cho chàng!"
"Cái gì?!"
Thân thể tỷ tỷ chợt run rẩy mạnh, khuôn mặt vốn ửng hồng như ráng chiều lập tức trắng bệch không còn chút máu.
Ta cũng sốt ruột, lập tức lớn tiếng quát bảo nha hoàn: "Mau ra tiền viện tìm đại lang quân! Cứ nói là lời ta, bảo hắn dẫn người lập tức đến Lưu phủ, dù là dùng lời lẽ hay vũ lực, tốt hay xấu, mời hay cướp, nhất định phải mang Thẩm lang quân về cho ta!"
Nhưng nàng vừa ra khỏi sân nhỏ, đã có một nha hoàn thân cận bên cạnh cửu mẫu tiến vào sân của tỷ tỷ.
Nàng khom người hành lễ với tỷ tỷ, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng không giấu giếm.
“Trong cung có ý chỉ, mời đại cô nương và tam cô nương ra tiền viện tiếp chỉ.”
Ta không khỏi rùng mình: "Đó là thánh chỉ của Thái hậu ư?"
"Vâng."
Lời vừa dứt, thân thể tỷ tỷ mềm nhũn, tim như tan nát, đôi mắt vô hồn, bỗng chốc phun ra một ngụm m.á.u tươi.
"Tỷ tỷ!"
Ta hốt hoảng ôm lấy tỷ tỷ đang ngã xuống đất, giữa cảnh xuân tươi đẹp, cùng đám tỳ nữ nhốn nháo cả lên.
Buổi chiều hôm ấy, cửu phụ về nhà, ta không còn nghĩ ngợi được gì nhiều, khóc nức nở quỳ xuống trước mặt ông: "Cửu phụ, xin người đừng để tỷ tỷ con vào cung! Tỷ ấy và Thẩm thất lang yêu thương nhau thật lòng, nếu ép tỷ ấy vào cung, tỷ ấy sẽ c.h.ế.t mất!"
Cửu phụ ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn ta hồi lâu rồi chậm rãi nói: Vậy ra, Cảnh Đình hôm nay làm loạn Lưu phủ, cũng là vì A Vũ?"
"Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của A Trầm, người đừng trách đại ca, cũng đừng trách tỷ tỷ, chính con bảo đại ca đi cướp Thẩm thất lang về!"
"Con sai ở chỗ nào?"
"Con... con..." Ta há miệng, lại ngập ngừng: "Con không nên gây phiền phức cho nhà họ Trần."