Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 17: Muốn đi chơi cùng không?



Vào những ngày cận kề năm mới, trong lúc người người nhà nhà đang tất bật sắm sửa thì đám học sinh chúng tôi lại phải đến trường để nhận điểm thi. Trong group lớp hôm ấy bỗng trở nên rộn ràng đến lạ, không rõ đang vui hay buồn nhưng dường như ai cũng đoán được số phận ngày mai của chính họ sau khi biết điểm.

Nguyễn Gia Huy: "Mùa đông năm nay chẳng biết ấm hay lạnh mọi người nhỉ?"

Huy là người mở màn, bởi trước lúc bước vào phòng thi cậu ấy đã khẳng định mình biết trước kết quả. Chúng tôi khi ấy cứ ngỡ đâu "kết quả" mà cậu ấy nói chính là đáp án trong đề thi. Ấy thế mà lúc nộp bài làm Huy chỉ lắc đầu cười mỉm, bảo: "Ý tao là số phận sau khi làm xong bài thi đấy."

Thành Khoa: "Don't worry, mai là nhận "giấy báo tử", rồi, chúng ta không còn cơ hội biết mùa đông lạnh hay ấm nữa đâu."

Người tiếp theo nhắn vào chính là Khoa, cậu ấy cũng có hoàn cảnh "trớ trêu" hệt như Gia Huy. Chuyện là ngày hôm đó, trước lúc thi cậu ta đã dặn rõ cả phòng rằng nếu thấy mình ho thì nhớ quay xuống ứng cứu. Thế mà ở ngoài thì xem nhau anh em, lúc phát đề liền trở mặt như kẻ thù. Thành Khoa đáng thương dù ho khàn cả cổ vẫn chẳng ai chịu nhìn lấy một lần, đến lúc nộp bài chỉ mỗi thầy giám thị là lo lắng hỏi thăm, "Về nhớ uống thuốc nhé em, sắp thi cử mà bệnh thì không ổn chút nào."

Cả lớp sau đó cũng bắt đầu nhốn nháo vì hai người bọn họ, trên group chat ai nấy đều sôi nổi kể câu chuyện đi thi đầy gian nan của chính mình.

****

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm sáng hôm sau, cô Thùy bước vào với một sấp giấy kiểm tra nặng trịch. Tâm trạng rầu rĩ của cô đã dội cho chúng tôi một gáo nước lạnh. Chẳng cần đợi học sinh dò hỏi, cô Thuỳ đã nhanh chóng phủ đầu, "Lớp mình đợt này làm cô thất vọng thật. Không phải cô đã nhắc các em ôn bài kĩ rồi sao?"

"Chuyến này đi xa rồi, nhà bạn nào còn dư phòng không? Cho mình xin một chân." Nhật Bảo chưa cần nghe cô nói hết đã vội gục ngã, hai cánh tay cậu ta buông xuôi đến tuyệt vọng.

Ai nấy đều lần lượt bày ra khuôn mặt lo lắng, như thể thế giới tươi đẹp bỗng chốc bị câu nói của cô làm cho sụp đổ.

Cô Thuỳ thấy thế thì chợt bật cười khanh khách, trước ánh mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của mọi người, cô chỉ điềm đạm nói: "Cô đùa, bạn nào cũng làm rất tốt rồi. Tất cả đều trên trung bình, các em là lớp chọn mà sao tâm lí yếu thế nhỉ? Được rồi, phát ra cho mấy đứa yên tâm đón năm mới nào."

Bài thi cuối cùng cũng được Minh Phúc đưa đến tận tay các bạn. Điều hài hước nhất ở đây là dù cô có an ủi rằng điểm chắc chắn sẽ không tệ nhưng tôi vẫn nghe rõ được những tiếng than thở kéo dài của vài ba học sinh vì không hài lòng với số điểm của mình. Tất thảy mọi thứ cảm xúc của cả đời người đều được lớp tôi thể hiện vô cùng sinh động.

Và số điểm lần này cũng đúng như dự đoán của tôi, tất cả các môn khác rất ổn, chỉ riêng toán là không. Dẫu làm sai một số lỗi nhỏ nhưng chung quy lại vẫn chấp nhận được. Nói chung đợt thi lần này tôi khá hài lòng với kết quả mà bản thân đã cố gắng. Chắc vì không có mẹ bên cạnh nên tôi dần mất đi cảm giác áp lực điểm số hơn chăng?

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên, không chỉ mỗi Thuỳ Dương mà những học sinh khác cũng vội vã chạy ra khỏi lớp để đến xem bảng danh sách xếp hạng học kì một của bản thân.

"Đông quá, hay thôi khỏi đi." Tôi níu tay Dương lại, do dự đưa mắt về phía đám người chen chúc đang giành giật tìm kiếm tên mình.

Thuỳ Dương buông tôi ra, vỗ ngực tự hào nói: "Không phải lo, tao chỉ cần hai phút để nhìn thấy tên tụi mày. Dù gì bọn mình cũng đứng đầu bảng, nên dễ nhận diện hơn rất nhiều."

Tôi nghe vậy liền bật cười đồng ý, "Được, vậy thì Dương ra trận đi nhé, còn tao sẽ khao bữa sáng hôm nay."

"Có tiền nói chuyện mượt hẳn nhỉ?" Thuỳ Dương nháy mắt, giở giọng trêu đùa, sau đó lại véo má tôi một cái rồi chạy về phía tấm bảng danh sách đông kín người, trước khi đi còn không quên dặn dò, "Nhớ mua bánh bao nhân thịt đấy."

Tôi mỉm cười, vui vẻ rẽ hướng sang canteen để mua đồ ăn sáng cho cả hai. Lúc đi ngang qua phòng giáo viên, tôi có nán lại bước vào lấy sổ đầu bài trên bàn chủ nhiệm theo lời Dương nói, cũng do thế mà tôi tình cờ nghe được cuộc hội thoại của mấy thầy cô khác trong trường. Ban đầu tôi còn có ý định sẽ lờ đi, nhưng khi nghe họ nhắc tới tên của Thế Hưng tôi liền không kềm được mà dừng lại. Tôi muốn biết, rất muốn biết xem họ đang nói gì về cậu ấy. Cuộc trò chuyện không nhỏ nên tôi nghĩ nó cũng chẳng phải thông tin bảo mật gì, chủ yếu chỉ xoay quanh học lực và gia đình của một số bạn.

"Anh biết thằng bé học khối mười có mái tóc vàng không? Thế Hưng đấy. Dạo này em thấy nó hơi lơ đãng, điểm thi lần này cũng chưa tốt."

"À, tất nhiên là biết rồi. Không hẳn đâu, so với hoàn cảnh của thằng bé thằng bé thì ổn lắm rồi, chỉ tuột xuống một hạng mà thôi. Anh có nghe mọi người kể về gia đình Hưng trước đó, đại loại là bà nội bị bệnh còn ba thì đi xuất nhập khẩu hay sao không thấy về. Dạo trước nó nghỉ nhiều cũng do làm thêm để kiếm tiền, thế mà giáo viên tỏ ý giúp đỡ lại nằng nặc không chịu. Anh còn định..."

Chưa nghe dứt câu thì đã có giáo viên khác bước vào, buộc tôi phải rời đi ngay. Vừa ra khỏi phòng, tâm trí tôi lại bắt đầu nghĩ ngợi những chuyện không nên. Thế Hưng từng đi làm thêm à? Thì ra đó là lí do mà đầu năm cậu ta không đến trường, đã vậy sáng lại còn hay đi muộn nữa.

Tôi nhận ra mình chẳng biết cái quái gì về cậu ấy cả, một chút cũng không. Thế mà lúc vừa gặp tôi đã phán như thần, nói Hưng là cá biệt, là người không tử tế. Dù sau đó tôi có thay đổi suy nghĩ nhưng chuyện "nhìn mặt mà bắt hình dong" này thật sự không thể chấp nhận được! Tôi thở dài, thôi nghĩ ngợi mà chạy nhanh xuống canteen để mua cho cô bạn của mình chiếc bánh bao nóng như mục đích ban đầu. Xém thì lại quên, chậm hơn chút nữa là hết sạch nhân thịt không cay cho Dương rồi.

"Nãy giờ chạy đi đâu thế? Tao tìm mãi chẳng thấy." Thuỳ Dương chạy đến cạnh tôi, cầm lấy hộp bánh bao nóng hôi hổi, vừa thổi vừa hỏi tôi.

Tôi bừng tỉnh, trở lại cảm xúc tươi tắn thường ngày mà đáp lời Dương: "Tại canteen đông nghẹt thở, tao chen vào không nổi. À phải rồi, xếp hạng thế nào? Xem được chưa?"

Thuỳ Dương cắn một miếng bánh to, miệng đang ăn dở nên không thể nói được, chỉ biết đứng gật gù phấn khích nhìn tôi. Thấy bạn mình vậy tôi lại phì cười, vỗ nhẹ lưng cô ấy, nhắc nhở: "Từ từ thôi."

"Mày hạng hai! Không nghe nhầm đâu, là hạng hai đó. Bé Tiêu nhà ai mà giỏi thế không biết." Thuỳ Dương hình như còn hào hứng hơn cả tôi, khoác vai dẫn tôi về lớp, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, "Thành quả này đúng là chỉ xứng đáng với người có nỗ lực và chịu cố gắng, Thế Hưng tụt xuống hạng ba rồi. Diệp Chi của chúng ta giờ đây lại là bá chủ, hahaha..."

"Họ nhìn vào còn tưởng nhầm mày mới là người đứng thứ hai đó." Tôi huých vai cô bạn, tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi này.

Khi trở về lớp tôi mới biết tất cả là do bài thi ngữ văn của Hưng. Ngoài phần đọc hiểu khá ổn ra thì bài văn của cậu ta như đấm vào mặt giáo viên vậy. Chỉ viết đủ bố cục ba phần còn nội dung lại vô cùng sơ sài. Rõ ràng mấy môn khác điểm vẫn cao ngất ngưỡng cơ mà? Nếu tôi nhớ không lầm môn văn cậu ấy cũng đâu tệ đến thế?

"Này, đi chơi với tớ không?" Tôi đứng dậy, hùng hổ bước đến đối diện với Thế Hưng, đưa ra câu hỏi một cách chắc nịch.

Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại lớn gan chủ động rủ cậu ấy đi chơi với mình như thế. Chắc vì nhìn thấy sự buồn bã và mệt mỏi của Thế Hưng tôi lại không kềm được mà suy diễn mọi việc là do bản thân mình tạo nên. Thôi thì dù gì tôi cũng từng nôn lên áo cậu ấy, ít nhất phải chuộc lỗi chứ nhỉ?

Hưng ngẩng mặt lên, thản thốt như không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: "Chi vừa nói gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, dõng dạc đáp lại: "HƯNG CÓ MUỐN ĐI CHƠI VỚI TỚ KHÔNG?"

Hình như... tôi nói hơi to rồi thì phải. Cả lớp đang huyên náo cũng đều phải khựng lại, chầm chậm quay xuống nhìn hai đứa tôi một cách kì lạ.

"Mày vừa nghe Diệp Chi nói gì không?"

"Tao không rõ, Chi nói gì thế?"

"Bạn đó hỏi Hưng có muốn..."

__________________________________

Đừng quên vote cho sự bạo dạn của cô ta đấy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com