Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 165: Cho ông ta một con đường sống.



Dư luận xoay quanh vụ ghi âm vẫn đang tiếp tục lan rộng mạng, mà tình hình ngày càng gay gắt hơn, khiến cơ quan công an đặc biệt chú ý.

 

Khi tin tức Phó Hạ Viễn bỏ trốn để trốn tội phơi bày, mạng xã hội dấy lên một làn sóng đồn đoán và chỉ trích, phần lớn đều là lời lên án nặng nề.

 

Trước áp lực dư luận, lệnh truy nã chính thức ban hành, cảnh sát tiến hành mở rộng quy mô tìm kiếm khắp thành phố để xác định tung tích của Phó Hạ Viễn.

 

Cùng lúc đó, những vụ án cũ như vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa và cái c.h.ế.t bất thường của Giang Diễn Đình cũng lật điều tra diện.

 

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, giới tài chính liên tục phơi bày hàng loạt bê bối chấn động, cộng đồng mạng ngày càng tò mò về các vụ phanh phui ẩn danh .

 

chẳng bao lâu , hàng loạt bài phân tích logic và đầy đủ lý lẽ đưa lên mạng.

 

Dù là vụ sòng bạc phi pháp của Hà Chí Thành đó đoạn ghi âm liên quan đến Phó Hạ Viễn hiện tại, hai đều từng tham gia âm mưu hãm hại Lục Hà và vợ – Hứa Đông Hạ.

 

Thế nên, ít nhanh chóng đưa kết luận: những sự kiện , ai khác chính là Lục Hà.

 



 

Tổng bộ tập đoàn Chu thị, văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, ánh hoàng hôn buông xuống từ cửa sổ chiếu , khiến khung cảnh trong phòng nhuộm một màu trầm lặng và u ám.

 

Trên tường, chiếc tivi LCD vẫn đang phát các đoạn ghi âm gây tranh cãi trong ngày hôm nay.

 

Chu Tĩnh Nhiên yên lặng tựa ghế xoay bọc da, nhắm mắt, mặt hướng về phía cửa kính sát đất. Thân hình và khuôn mặt nhuộm trong ánh chiều đỏ rực bên ngoài, trông mờ ảo rõ ràng.

 

Bên tai là giọng chuẩn xác của phóng viên truyền hình đang đưa tin.

 

Ngón tay đặt hờ tay vịn ghế nhẹ nhàng gõ nhịp, nhanh chậm, như đang theo một tiết tấu quen thuộc.

 

Không bao lâu , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá tan bầu khí tĩnh lặng.

 

Trợ lý bước , thẳng đến bàn việc. Do Chu Tĩnh Nhiên lưng , tựa ghế che khuất, nên thể rõ sắc mặt .

 

Anh đặt một mảnh giấy ghi chú màu vàng lên bàn, cung kính lên tiếng:

“Chu tổng, theo chỉ thị của , chúng tìm bệnh viện nơi cô Hứa đang điều trị ở Vancouver.”

 

Chu Tĩnh Nhiên mở mắt, chỉ khẽ phất tay, hiệu cho trợ lý lui .

 

Trợ lý lập tức rời khỏi văn phòng, khi đóng cửa, căn phòng chìm yên tĩnh.

 

Lúc , Chu Tĩnh Nhiên mới chậm rãi mở mắt. Hắn nhẹ nhàng dùng mũi giày da đẩy sàn nhà, khiến chiếc ghế xoay đổi hướng.

 

Trên mảnh giấy ghi chú vàng là địa chỉ rõ ràng rành mạch.

 

Hắn liếc , nơi khóe môi nhếch lên một nụ lạnh nhạt khó đoán.

 

Hà Chí Thành bại danh liệt, Phó Hạ Viễn bặt vô âm tín.

 

Vụ án của Giang Diễn Đình năm xưa khơi , cộng thêm vụ bắt cóc nhà họ Lục từng gây chấn động xã hội cũng tái điều tra.

 

Lục Hà dùng một mũi tên trúng hai đích, cần tốn nhiều sức mà lợi dụng dư luận để khiến tình thế leo thang đến mức thể giấu giếm nữa – quả thật độc ác vô cùng.

 

Đến nước , cho dù Hà Chí Thành bao nhiêu mối quan hệ trong giới, hậu thuẫn tài chính hùng mạnh tiếp cận với tầng lớp lãnh đạo cấp cao, e rằng cũng chẳng xoay chuyển nổi thế cục.

 

Chỉ cần đợi tổ giám định xác nhận hai đoạn ghi âm can thiệp, thì đó chính là chứng cứ thép buộc tội họ pháp luật.

 

Mặc dù Lục Hà lấy hai đoạn ghi âm từ , nhưng tất cả những gì đang diễn đều trong kế hoạch của đàn ông đó.

 

Hay đúng hơn là — tất cả đều trong tính toán từ lâu của .

 

Chu Tĩnh Nhiên đoán rằng, nếu như chuyện Hứa Đông Hạ đ.â.m ở nước ngoài, lẽ Lục Hà vẫn sẽ tay sớm như .

 

cũng thôi, giờ cản trở dẹp bớt, cũng bớt ít phiền toái.

 



 

Ánh mắt Chu Tĩnh Nhiên nữa rơi xuống mảnh giấy ghi chú trong tay, sâu thẳm, âm u như mặt nước đọng.

 

Kế hoạch ban đầu của vốn hai kẻ ngu xuẩn rối tung cả lên.

 

Mà cũng may nhờ sự ngu ngốc của bọn họ, mới tranh thủ chút thời gian quý báu.

 

Hắn lặng lẽ vuốt ve bề mặt trơn bóng của tờ giấy, đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt vẫn u tối khó lường.

 



 

Sau khi vụ ghi âm phanh phui, Từ Tư Dung – luôn những bí mật đó giấu kín trong bóng tối – cuối cùng cũng sự thật năm xưa. Vì quá giận dữ và sốc, bà tức đến mức ngất lịm.

 

Bác sĩ , tình trạng của Từ Tư Dung là do kích động quá mạnh nên mới dẫn đến hôn mê sâu như .

 

Khi nhận cuộc gọi từ bệnh viện, Lục Hà lập tức gác công việc trong tay, nhanh chóng đến nơi.

 

Lúc đang chăm sóc Từ Tư Dung vẫn còn hôn mê trong phòng bệnh, nhận cuộc gọi từ Quách Uyển Như.

 

Lục Hà cầm điện thoại ngoài hành lang.

 

Mặt trời lặn, bóng tối mênh m.ô.n.g nhanh chóng phủ kín thành phố, mờ mịt như một chiếc lồng kính khổng lồ giam cầm tất cả bên trong.

 

Anh thẳng tắp bên cửa sổ hành lang, ánh đèn rực rỡ nơi trung tâm thành phố phía xa.

 

Điện thoại kết nối.

 

Giọng của Quách Uyển Như vang lên:

“Lục…”

Bà ngừng vài giây, đổi giọng:

“Tiểu Hà , là của Đông Hạ đây.”

 

Nghe thấy cách xưng hô mật của bà , sắc mặt Lục Hà biến đổi, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ừm, . Phu nhân Phó tìm việc gì ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cách gọi của mang chút xa cách.

 

Quách Uyển Như khựng vài giây, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn gắng gượng mở lời:

“Đông Hạ… con bé dạo ?”

Bà vội giải thích:

“Nó chịu điện thoại của , lo lắm.”

 

Lục Hà mím môi nhẹ:

“Chuyện xảy mấy hôm nay , giờ phu nhân mới hỏi, thấy muộn ?”

 

Giọng điệu của vẫn thản nhiên, hề mang theo một tia trách móc nào.

Thế nhưng hiểu , những lời đó khiến Quách Uyển Như bỗng dưng dâng lên một nỗi hổ thẹn và chột sâu sắc.

Bà nhất thời đáp thế nào.

 

Lục Hà im lặng một lúc, chậm rãi :

“Cô hiện tại , cần bà lo lắng.”

 

Quách Uyển Như lập tức nghẹn lời trong vài giây.

 

Trong điện thoại im lặng một hồi lâu, Lục Hà đợi một lúc, đó bình tĩnh lên tiếng:

“Nếu còn chuyện gì khác…”

 

“Chuyện của Đông Hạ… liên quan gì đến Hạ Viễn cả.”

Quách Uyển Như vội vàng cắt lời , như thể sợ hiểu rõ, liền nhấn mạnh thêm một :

“Hạ Viễn cũng Hà Chí Thành sẽ tay với Đông Hạ, ông từng ý định tổn thương con bé… Lục Hà, thể tha cho Hạ Viễn ? Xem như vì là của Đông Hạ, tha cho ông … ?”

 

Lời dứt, bên trong điện thoại rơi một lặng c.h.ế.t chóc.

 

Thấy mãi vẫn lên tiếng, lòng Quách Uyển Như càng lúc càng bất an, bà nghẹn ngào van xin:

“Lục Hà… cũng , dì từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, sống bao năm tháng cơ cực, vất vả lắm mới đến ngày hôm nay… Dì chịu thêm một đau đớn nữa… coi như dì cầu xin , tha cho ông một con đường sống …”

 

“Phu nhân Phó.”

 

Giọng Lục Hà trầm thấp, bình tĩnh mà lạnh lùng, cắt ngang lời bà.

 

Anh mấp máy môi, :

“ cứ tưởng, điều bà quan tâm hơn cả là tình trạng sức khỏe của Đông Hạ.”

 

Ngay lập tức, đồng tử của Quách Uyển Như co rút .

Tim như ai đó bóp chặt, đau nhói đến khó thở.

 

Bà há miệng định , nhưng giống như bóp nghẹt cổ họng, một chữ cũng thốt .

 

Lục Hà đút một tay túi quần, hình ảnh phản chiếu ô kính sạch sẽ hiện lên gương mặt sắc nét và đôi mắt đen láy như mực của .

 

Đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng, chậm rãi lên tiếng:

“Xem … là nghĩ nhiều .”

 

Từ những tha thứ và nhẫn nhịn ban đầu, đến giờ phút lạnh lùng đến tê dại, còn chút gợn sóng – Hứa Đông Hạ đối với ruột của như , lý do.

 

Giờ thì Lục Hà hiểu .

 

Toàn Quách Uyển Như cứng đờ, cảm xúc nhục nhã, đau khổ, giằng xé và phẫn uất đều đồng loạt dâng lên trong lồng ngực, khiến bà nghẹn thở mất mấy giây.

 

Nước mắt vẫn lăn dài mặt, bà cắn chặt môi :

“Dì… dì quan tâm đến con bé… chỉ là bây giờ bên cạnh nó , nên mới…”

 

Những lời còn bà tiếp, nhưng Lục Hà rõ bà định gì.

 

Ánh mắt tối thêm vài phần, môi cong nhẹ giễu cợt:

“Bà nghĩ rằng… sự quan tâm của và bà, trong mắt cô , đều như ?”

 

Trong lời của đàn ông, ẩn chứa sự châm chọc rõ rệt.

 

Quách Uyển Như sững , vội vã phủ nhận:

“Không … ý đó…”

 

Lúc đầu óc bà rối loạn, còn đang gì.

 

Lục Hà khẽ nhíu mày, tiếp tục truy vấn thêm, giọng còn chút cảm xúc:

“Nếu bà gọi điện đến chỉ vì chuyện của Phó Hạ Viễn… thì xin , thể đồng ý với bà.”

 

“Tại !”

 

Quách Uyển Như gần như bật , gào lên chất vấn:

“Tại ? Chuyện đó trôi qua bao nhiêu năm , tại vẫn chịu tha thứ cho ông ? Nếu bộ sự thật, thì cũng năm đó chuyện đều là do Hà Chí Thành xúi giục! Cái c.h.ế.t của em trai – Lục Lâm – liên quan đến Hạ Viễn! Chính Hà Chí Thành mới là kẻ phóng hỏa đốt c.h.ế.t Lục Lâm cơ mà! Vậy tại chịu buông tha cho ông ?”

 

“Nhà họ Phó giờ tan nát, Hy Lâm thì mất tích rõ tung tích, khi chuyện phanh phui, Hạ Viễn cũng bại danh liệt … Họ sẽ còn là vật cản đường nữa, tha cho ông , chỉ cần gật đầu một cái là xong, nhất định tuyệt tình đến ?”

 

“Cho dù trả thù – xứng đáng – thì cũng đủ … chịu quá đủ hình phạt … Chẳng lẽ… ngay cả một con đường sống cũng chịu để cho ?”

 

“Nếu Hạ Viễn thật sự đưa tù… cũng sống nữa…”

 

Giọng của phụ nữ trong điện thoại vang lên the thé, nghẹn ngào mà tuyệt vọng, từng tiếng như lưỡi d.a.o cào xé, xen lẫn tiếng nức nở thể kiềm chế.

 

Bà lấy cái c.h.ế.t ép buộc, thái độ tuyệt đối kiên quyết.

 

Lục Hà im lặng.

 

Ánh mắt lạnh như băng tuyết, viền môi căng chặt, lời nào.

 

Một lúc , chậm rãi mở miệng, giọng đều đều, hề mang chút ấm áp:

“Bà từng để cho cô một con đường sống ?”

 

Tiếng trong điện thoại đột nhiên im bặt, dần dần, biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào kìm nén.

 

“Con gái bà, khi cô dồn đến đường cùng, chẳng còn ai giúp đỡ, bà từng cho cô một con đường sống ?”

 

“Bà thử hỏi Phó Hạ Viễn … năm đó, khi Lục Lâm vật lộn trong biển lửa cầu xin sống, ông … từng cho nó một cơ hội sống ?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com