Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 148



Ngoài cửa sổ sấm sét đì đùng, mưa như trút nước, cơn gió lạnh buốt gào thét cuốn qua, hàng cây long não ven đường bị gió quật đến nghiêng ngả.

Màn đêm bị cơn mưa xối xả gột rửa, trở nên mờ mịt.

 

Khi người đàn ông nghiêng người tới gần, mùi hương hoóc-môn hòa lẫn hương sữa tắm mát lạnh lập tức tràn vào khoang mũi.

Hứa Đông Hạ ngơ ngác đối diện với đôi mắt sâu thẳm và u tối của anh, không hiểu sao tim cô bỗng đập thình thịch một nhịp.

 

Cô tắt máy sấy tóc, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, ngoài trời, bầu trời xám xịt đột nhiên lóe lên một tia sét, sau đó là tiếng sấm vang dội đến mức tưởng chừng cả mặt đất cũng đang rung chuyển.

 

Thường ngày Hứa Đông Hạ không sợ sấm chớp, nhưng tiếng sấm này quá đột ngột và dữ dội, mà cô lại đang phân tâm, không kịp chuẩn bị nên thực sự bị giật mình.

Lục Hà tinh ý nhận ra khoảnh khắc cô khẽ run rẩy.

 

Vốn dĩ anh đang chống hai tay phía sau cô, cả hai ngồi rất gần, giờ khẽ lui người về sau một chút, ngồi thẳng lên, nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô.

Anh khẽ cười, giọng nói đầy thấu hiểu:

“Cần một cái ôm không?”

 

Hứa Đông Hạ biết anh đang cố ý chọc ghẹo mình.

Cô khẽ nhướng mày:

“Vậy em có nên lịch sự nói một tiếng ‘được’, nếu không thì anh Lục có vẻ sẽ mất mặt lắm đây.”

 

Lục Hà không ngờ lại bị cô phản đòn, khóe môi anh nhếch lên, nụ cười càng lúc càng sâu.

Anh cố tình suy nghĩ hai giây, khẽ gật đầu:

“Hình như đúng là thế thật.”

 

Vừa dứt lời, Hứa Đông Hạ đã nhào vào lòng anh, hơi thở của cô tràn ngập hương thơm từ cơ thể anh, dịu nhẹ mà dễ chịu.

 

Lục Hà xoa đầu cô, khi cúi xuống, môi anh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại thơm ngát của cô.

Anh cúi người, ghé sát tai cô, giọng trầm thấp khàn khàn, như dụ dỗ:

“Lục phu nhân, em còn nhớ chuyện em vừa nói về ‘lễ lại lễ’ không?”

 

Hứa Đông Hạ khựng lại.

Còn chưa kịp phản ứng, trước mắt bỗng tối sầm, cả người cô đã bị đẩy ngã xuống giường.

 

Cơ thể cô bị chiếc chăn mềm phủ lên, che kín mọi ánh sáng, cô chỉ còn thấy được đôi mắt đen lấp lánh của người đàn ông phía trước.

Anh đang từ từ tiến lại gần.

 

Hứa Đông Hạ như hiểu ra, cái gọi là “lễ lại lễ” mà anh nói, rốt cuộc là gì.

Tai cô đỏ bừng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo anh, theo phản xạ mà nín thở.

 

Chẳng mấy chốc, những nụ hôn như mưa rào đã rơi xuống mặt cô: lên mũi, trán, má, rồi đến cổ.

Ngoài trời đêm tối dày đặc, dài đằng đẵng và tĩnh mịch, bên trong phòng ngủ, nhiệt độ dần tăng cao, khiến cả đêm tràn ngập sự dịu dàng và cuồng nhiệt.

 



 

Nửa đêm về sau, cơn mưa lớn đã ngớt.

Trời sáng, mặt đất vẫn còn ướt đẫm, không khí mang theo hơi nước ẩm mát.

 

Tống Lâm Viên có đồng hồ sinh học rất chính xác.

Anh dậy sớm ăn sáng, rồi dắt theo Pidan – chú chó lười ăn ham chơi – ra ngoài chạy bộ.

Có thể do mưa lớn tối qua, thời tiết hôm nay đặc biệt trong lành, mùi cỏ non phảng phất trong không khí, dịu nhẹ và dễ chịu.

 

Anh chạy dọc con đường ngoài khu chung cư, vừa kết thúc một vòng thì từ xa đã nhìn thấy Lục Hà đang rời khỏi nhà.

Chỉ có một mình anh ấy.

 

Tống Lâm Viên còn chưa kịp đến gần đã vẫy tay chào từ xa:

“Này!”

 

Không rõ là Lục Hà không nghe thấy hay cố tình phớt lờ, anh ấy không quay đầu lại, chỉ yên lặng bước lên xe, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Thấy vậy, Tống Lâm Viên rút tay lại, hơi nhíu mày khó hiểu.

 



 

Trong căn hộ, Hứa Đông Hạ thức dậy, không thấy bóng dáng Lục Hà đâu, chỉ thấy tờ giấy nhớ anh để lại trên tủ đầu giường.

Trên đó viết rằng anh có việc cần ra ngoài, dặn cô ở nhà chờ anh về.

 

Tuy thấy hơi nghi ngờ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Có thể là công việc đột xuất.

Dù sao chuyến đi này anh cũng đã cố gắng dành thời gian đi nghỉ cùng cô, lâu lâu nhận vài cuộc gọi từ trong nước cũng là chuyện bình thường.

 

Cô rửa mặt thay đồ xong, đang chuẩn bị xuống lầu thì nghe tiếng chuông cửa.

Mới ở đây được hai ngày, xung quanh cũng chẳng quen ai, cô đoán tám chín phần là ai đến thì đúng thật.

 

Vừa mở cửa ra đã thấy Tống Lâm Viên đứng ngoài, bên chân là Pidan đang thè lưỡi nhìn cô chằm chằm.

Hứa Đông Hạ im lặng nhìn mộit người một chó, thấy Tống Lâm Viên mồ hôi nhễ nhại thì đoán ngay anh ta vừa chạy bộ về.

 

Cô nghiêng người, hơi nhíu mày:

“Sao anh lại đến nữa?”

 

Dù không thân thiết lắm nhưng cũng coi là hàng xóm quen mặt, nên giọng điệu của cô đã bớt khách sáo hơn trước.

 

Tống Lâm Viên lững thững bước vào nhà, tiện miệng nói:

“Lục Hà ra ngoài rồi à?”

 

Hứa Đông Hạ đang đóng cửa thì hơi khựng lại:

“Sao anh biết?”

 

Tống Lâm Viên coi nhà cô như nhà mình, lấy cốc giấy, tự rót nước uống mấy ngụm rồi than:

“Nãy tôi chạy bộ thì thấy anh ta, nhưng mà không hiểu sao chồng cô hình như hiểu lầm tôi, tôi chào anh ta mà ảnh chẳng thèm để ý.”

 

“Không để ý anh?”

 

Hứa Đông Hạ im lặng một lúc, bật cười khẽ: “Có lẽ thật sự có hiểu lầm rồi.”

Tống Lâm Viên nhướn mày, nhớ lại cảnh người đàn ông kia không thèm ngoái đầu lên xe, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được là không đúng chỗ nào.

 



 

Vancouver trời mới vừa hửng sáng, trong khi Đồng Thành đã lên đèn rực rỡ, ánh trăng mờ ảo phủ khắp bầu trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tối nay vốn dĩ là ca trực đêm của Hà Tu Sơ, nhưng vì trong căn hộ vẫn còn một bệnh nhân, nên cậu đã đổi ca với Cao Kỳ Dung.

Cao Kỳ Dung vừa nghe cậu muốn đổi ca đã lập tức đánh hơi ra có điều bất thường, sau một hồi truy hỏi dai dẳng, cuối cùng cũng buộc được Hà Tu Sơ khai thật.

 

Cô suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhìn người đàn ông vừa cởi bỏ áo blouse trắng, thở dài kết luận:

“Cậu tiêu đời rồi.”

 

Hà Tu Sơ khựng lại, quay người nhìn cô, nhíu mày:

“Ý cậu là gì?”

 

Cao Kỳ Dung quan sát cậu từ đầu đến chân, phân tích đâu ra đó:

“Hà Tu Sơ, tôi quen cậu bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy cậu đưa con gái về nhà đấy. Trước đây mấy cô bạn gái của cậu ấy à, đừng nói là dẫn về nhà, đến đi dạo phố với người ta cậu còn lười. Anh nói xem, vậy không phải là tiêu đời rồi à?”

 

Hà Tu Sơ im lặng một lát, chậm rãi phản bác:

“Con gái gì chứ, chỉ là một đứa nhóc ranh còn hôi sữa.”

 

Cao Kỳ Dung lập tức trợn trắng mắt một cách vô cùng khoa trương, không nhịn được châm chọc:

“Cậu đã biết nó là nhóc con còn mang nó về nhà, vậy chẳng phải là cậu có ý đồ xấu à?”

 

“…”

Hà Tu Sơ trừng mắt liếc cô một cái:

“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”

 

Cao Kỳ Dung vỗ tay một cái, ánh mắt đầy giễu cợt, cười cười:

“Chúc mừng cậu thoát khỏi bóng ma thất tình.”

 

Nghe vậy, Hà Tu Sơ hơi khựng lại, không biết nghĩ tới điều gì mà lặng thinh không nói.

Nếu không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, cậu mới phát hiện ra mấy ngày Đông Hạ đi Vancouver, bản thân lại chẳng hề nghĩ tới cô lấy một lần.

 

Sao lại như vậy? Trước đây, cậu chỉ hận không thể dính lấy cô như keo dán, ngày nào cũng phải gặp mặt.

 

Cao Kỳ Dung nhìn vẻ mặt đầy mâu thuẫn của cậu, khẽ cười, dịu dàng cảm thán:

“Tốt quá rồi, cuối cùng thì cậu trai trẻ cũng trưởng thành rồi, cũng hiểu thế nào là tình yêu rồi…”

 

Chưa kịp nói hết câu, “Rầm” một tiếng, cửa phòng trực đã bị đóng sầm lại.

Bên trong đã không còn bóng dáng của người đàn ông nữa.

 

Cao Kỳ Dung nhướng mày, bật cười khe khẽ, nhưng cười rồi thì lại thấy lòng trống vắng, lặng lẽ.

 

Chừng hai mươi phút sau, xe dừng lại dưới một tòa chung cư.

Hà Tu Sơ vừa xuống xe đã thấy ngay một chiếc xe cảnh sát đậu phía trước. Cậu hơi khựng lại, lúc đi ngang một cảnh sát đứng cạnh xe, vô tình nghe được người đó đang nói vào bộ đàm:

“Căn hộ số 3, tầng 6, tòa B xảy ra một vụ trộm đột nhập…”

 

Đó chính là căn hộ của cậu.

 

Cậu liếc nhìn người đàn ông bị đánh cho bầm dập đang ngồi trong xe cảnh sát, bước chân khựng lại hai giây, rồi như sực nhớ ra điều gì, lập tức lao lên lầu.

 

Cửa nhà vẫn đang mở, Hà Tu Sơ vừa lên tới nơi thì cảnh sát vừa ghi lời khai xong đang chuẩn bị rời đi.

 

Cậu thở dốc chạy vào, vừa vào đến đã nhìn thấy Từ Yên ngồi đờ đẫn trên ghế sofa trong phòng khách.

Cô vẫn mặc đồ ngủ, tóc rối bù, thần sắc ngẩn ngơ.

 

Thấy cô không hề hấn gì, cuối cùng Hà Tu Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu sải bước tới trước mặt cô, cúi người nhìn xuống, chống tay ngang hông, vẫn còn thở hổn hển:

“Cô không sao chứ?”

 

Nghe tiếng, Từ Yên dần hoàn hồn.

Cô ngẩng đầu, vừa trông thấy cậu đã lạnh mặt, quay đầu đi:

“Tôi không sao.”

 

Khóe miệng cô rõ ràng có vết bầm.

 

Hà Tu Sơ nhíu mày, cúi người, đưa tay giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình.

Cậu mím môi:

“Bị đánh à?”

 

Từ Yên nhíu mày vì đau, lườm cậu một cái, không nói lời nào.

Hà Tu Sơ buông tay ra, đứng tại chỗ quan sát tình trạng bừa bộn trong phòng, sau đó đi lấy hộp thuốc.

 

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, lấy thuốc mỡ ra, thấy cô vẫn quay lưng lại với mình thì không khỏi nhíu mày, cằn nhằn:

“Tranh thủ lúc tôi còn chút kiên nhẫn, quay lại mau.”

 

Từ Yên không nhúc nhích, tấm lưng gầy nhỏ cứng đầu như khúc gỗ.

 

Giằng co một lúc, Hà Tu Sơ thở dài, bất đắc dĩ xách hộp thuốc vòng ra trước mặt cô.

 

Khuôn mặt cậu trông rất khó coi.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm qua cậu bị dắt mũi như vậy, không tức mới lạ.

 

Cậu liếc nhìn vết bầm xanh tím pha đỏ trên khóe miệng cô, không nhịn được châm biếm:

“Tưởng cô chỉ biết đánh người thôi chứ.”

 

Không ngờ cũng có lúc bị đánh.

 

Từ Yên lườm cậu.

 

Hà Tu Sơ đã quen với tính khí tệ hại của cô, coi như không thấy, tiếp tục bôi thuốc.

 

Cãi thì cãi, ghét thì ghét, nhưng khi cậu bôi thuốc thì lại cực kỳ dịu dàng, không mang theo một chút ác ý nào.

 

Từ Yên nhìn khuôn mặt điển trai sát gần trong gang tấc, đôi môi tái nhợt mím thành một đường thẳng.

 

Hà Tu Sơ cúi đầu không ngẩng lên, sau một hồi im lặng, mới khẽ hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Từ Yên mím môi.

Một lát sau, cuối cùng cũng cất giọng khàn khàn lạnh lẽo:

“Anh ta đến… là vì anh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com