Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 147: Mỹ Nam Sau Khi Tắm.



Nam Kiều ngồi trên ghế, hai tay đan chặt vào nhau, đầu cúi thấp, đầu óc hoàn toàn rối loạn.

Một lúc sau, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt cô, ánh sáng xung quanh bị một bóng người cao lớn che khuất.

 

Cô khựng lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu đầy u ám.

Nam Kiều đột ngột đứng bật dậy, nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt, mày chau lại, lo lắng hỏi:

“Giang Mạc, em trai tôi đâu?”

 

Giang Mạc liếc nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay mình, ánh mắt hơi tối lại.

Trong hành lang có vài cảnh sát đi ngang, khi thấy cảnh tượng này, ánh mắt họ trở nên có phần… khác lạ.

 

Nam Kiều lập tức nhận ra đây là trụ sở cảnh sát, vội buông tay ra, mím môi, hạ giọng hỏi lại:

“Em trai tôi đâu rồi?”

 

Giang Mạc liếc nhìn cô, mím môi đáp:

“Đi theo tôi.”

 

Anh đã quay lưng bước đi, Nam Kiều ngẩn ra vài giây rồi nhanh chóng đuổi theo.

 

Trong văn phòng chất đầy tài liệu, Nam Kiều kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện anh, không kìm được mở miệng:

“Tôi có thể gặp em trai mình trước được không?”

 

Giang Mạc lắc đầu, trầm mặc một lúc rồi nhếch môi nói nhẹ:

“Thứ cậu ta cần gặp lúc này là… luật sư.”

 

Một câu nói như tiếng sấm nổ trong đầu Nam Kiều.

Bàn tay đặt trên đùi cô siết chặt lại, ánh mắt đỏ hoe, môi run rẩy:

“Không thể nào, Nam Mộc sao có thể g.i.ế.c người được, nhất định là có sự nhầm lẫn gì đó…”

 

Giang Mạc nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời:

“Hiện trường có nhân chứng, vật chứng, tất cả đều chỉ về phía Nam Mộc. Người đã chết, bất kể cậu ta nói gì thì cũng không có ai xác minh được nữa.”

 

Anh ngừng lại một chút, ánh mắt tối lại:

“Trừ khi có thể chứng minh Nam Mộc làm vậy là để tự vệ, nếu không thì chẳng ai có thể cứu được cậu ta.”

 

Tim Nam Kiều như rơi thẳng xuống đáy vực, sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt tràn đầy bất lực nhìn về phía anh.

Cô há miệng, nhưng chẳng biết nên nói gì.

 

Giang Mạc nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài:

“Cô về trước đi.”

 

Anh vốn đã có chút rối bời, giờ thấy dáng vẻ mất hồn của cô lại càng thêm phiền não.

Vừa định đứng dậy rời khỏi văn phòng để hít thở không khí, thì Nam Kiều bất ngờ đứng bật dậy, nắm chặt lấy cổ tay anh.

 

Bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa khựng lại.

Anh quay đầu, đụng ngay vào ánh mắt đỏ hoe, hoang mang của cô.

 

Nam Kiều giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, rất lâu sau, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào vang lên:

“Giang Mạc, tôi chỉ còn mỗi em trai là người thân, làm ơn… làm ơn hãy giúp tôi.”

 

Hai người họ quen biết chưa lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô mềm mỏng với anh như vậy.

Trước đây mỗi lần gặp, cô luôn nói chuyện như đang rút kim, từng câu từng chữ đều có thể đ.â.m c.h.ế.t người, giờ bỗng dưng ngoan ngoãn như thế, thật sự khiến anh không quen.

 

Ánh mắt anh trở nên phức tạp.

 

Nam Kiều đối diện với ánh nhìn sâu thẳm đó, ngập ngừng một lúc rồi lại lên tiếng:

“Chỉ cần có thể chứng minh em trai tôi vô tội, bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, tôi sẽ không mắng anh nữa.”

 

Thái độ của cô rất chân thành, cứ như nếu anh lắc đầu, thì ngay giây tiếp theo cô sẵn sàng quỳ xuống vậy.

 

Giang Mạc trầm ngâm:

“Làm trâu làm ngựa thì không cần…”

 

Anh liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, khóe mày nhướng nhẹ, nửa đùa nửa thật:

“Làm vợ thì có thể cân nhắc.”

 

Nam Kiều khựng lại, tay nắm lấy anh cũng hơi lỏng ra.

 

Giang Mạc lập tức lạnh mắt, nhẹ nhàng hất tay cô ra, bật cười khinh khỉnh:

“Cô nghĩ tôi là loại người gì chứ?”

 

Anh kéo cửa văn phòng, lạnh lùng nhìn cô đang đứng như trời trồng.

Dáng vẻ như muốn đuổi người.

 

Nam Kiều siết chặt bàn tay buông thõng bên người, bước vài bước đến bên cạnh anh.

Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt góc cạnh rõ nét của anh, khẽ nói:

“Tôi luôn nghĩ anh là người tốt.”

 

Vừa dứt lời, thân thể Giang Mạc khựng lại rõ rệt.

Một tay anh đặt lên cửa, hơi nghiêng người, sống mũi lướt nhẹ qua trán cô, hơi thở hoàn toàn hòa vào mùi hương trên người cô.

 

Anh cúi đầu nhìn cô, hàng mi dài khẽ rung, ánh mắt phức tạp, cuối cùng bật cười chế giễu:

“Vậy sao? Tiếc là tôi không phải người tốt, tôi là… chó điên đấy.”

 

Anh cúi người, áp sát đầy ác ý.

Nam Kiều sững người, theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh.

 

Cô siết chặt nắm tay, nước mắt đã ầng ậng trong hốc mắt, nhưng vẫn cố chấp không rơi xuống.

 

Hai người lặng lẽ đối mặt vài giây, Nam Kiều quay mặt đi, không nói gì nữa, quay lưng rời khỏi văn phòng.

 

Giang Mạc đóng cửa lại, xoay người đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh như trút giận, sau đó bước đến bên cửa sổ.

Anh lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, châm lửa, làn khói trắng mờ che khuất gương mặt anh.

 

Anh hít sâu một hơi, nheo mắt nhìn bóng dáng xa dần dưới tầng.

 

Một lúc sau, có người gõ cửa văn phòng.

Một cảnh sát mặc đồng phục bước vào, đặt một tập hồ sơ lên bàn làm việc, nói với người đang đứng trước cửa sổ:

“Đội trưởng, tài liệu anh cần tôi đã tìm được hết rồi.”

 

Giang Mạc chậm rãi phả khói, ánh mắt âm u, giọng lạnh tanh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Quán bar nơi xảy ra vụ án… là địa bàn của ai?”

 

Cảnh sát kia suy nghĩ một lúc rồi đáp thật:

“Hình như là của Tập đoàn họ Chu, tài sản đứng tên đại thiếu gia nhà họ Chu.”

 

Nói đến đây, anh ta gãi đầu, ngập ngừng hỏi:

“Đội trưởng, vụ án này chứng cứ đã rõ ràng, nghi phạm cũng bị bắt rồi, anh còn điều tra gì nữa vậy?”

 

Giang Mạc vẫn đứng im không đáp.

 

Tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay anh, nhưng dường như anh chẳng có chút cảm giác gì, cả người chìm trong một khoảng trầm mặc.

 



 

Vancouver – Buổi chiều tà.

 

Ăn tối xong, Đông Hạ cùng Lục Hà đi mua một số đồ sinh hoạt mới, trên đường về căn hộ thì trời bắt đầu lất phất mưa rơi.

Vừa về đến nơi không lâu, mưa ngoài trời đã nhanh chóng chuyển thành trận mưa to như trút nước. Cả thành phố như bị bao trùm trong màn mưa dày đặc, sấm sét vang dội, mây đen cuồn cuộn.

 

Qua khung cửa kính sát đất nơi phòng khách, có thể nhìn thấy rất rõ cơn mưa ngoài kia.

Đã đi cả ngày, Đông Hạ mệt mỏi ngồi tựa lên ghế sofa, đầu gối lên tay vịn, đôi mắt lim dim ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ.

Gió giật dữ dội, cây cối bên ngoài bị thổi nghiêng ngả.

 

Lục Hà lúc vào nhà vì che chắn cho cô mà trên người hơi bị ướt, anh lên lầu thay bộ đồ khô, rồi xuống nhà liền bắt gặp cảnh bà xã nhà mình đang lười biếng nằm bò trên ghế.

 

Anh bước nhẹ đến, ngồi xuống bên cạnh.

Vừa ngồi xuống, Đông Hạ đã phát hiện ra anh, liền nghiêng người gối đầu lên đùi anh, ngửa mặt nhìn anh.

 

Lục Hà cong môi cười:

“Mệt à?”

 

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt qua những sợi tóc mai lòa xòa của cô.

Đông Hạ mơ hồ ừ một tiếng, khẽ nhắm mắt lại, thì thầm:

“Nhưng mà… lại thấy rất hạnh phúc.”

 

Cảm giác hạnh phúc đến mức khiến cô có chút hoài nghi liệu tất cả có thật hay chỉ là một giấc mơ ngọt ngào.

Cô sợ lắm… sợ đến khi tỉnh giấc, mọi thứ trước mắt chỉ là ảo ảnh cô tự mình tưởng tượng ra.

 

Hai người yên lặng ngồi một lúc, không biết qua bao lâu, Lục Hà cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng kéo cô dậy, dịu giọng nói:

“Lên tắm nước ấm đi, anh đi nấu mì.”

 

Đông Hạ lắc đầu, bật cười:

“Em giúp anh.”

 

Lục Hà khẽ nhướng mày, đứng dậy, bên môi cong lên một nụ cười quyến rũ:

“Giúp anh nhặt rau à?”

 

Đông Hạ sững người, lập tức xụ mặt, làm bộ muốn quay người lên lầu:

“Thôi, em chọn lên tắm còn hơn.”

 

Nhưng đã quá muộn, cô bị anh kéo lại, lôi thẳng vào bếp để… nhặt rau thật.

 

Ngoài trời, cơn mưa to như nuốt chửng cả thành phố, đêm tối như mực, ánh đèn neon lấp lánh, gió gào thét như dã thú tru trăng, khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Ăn tối xong, rửa bát.

Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng sấm dữ dội.

 

Đông Hạ đã tắm xong từ sớm, nằm trên giường lật sách đọc.

Nghe thấy bên phòng tắm truyền ra tiếng động, cô nghiêng đầu liếc nhìn, liền thấy Lục Hà mặc áo choàng tắm trắng bước ra.

 

Tóc anh còn ướt rượt, rối nhẹ bết lên trán, vóc dáng cao lớn, chân dài thẳng tắp, cổ áo choàng hơi mở để lộ xương quai xanh quyến rũ và phần n.g.ự.c rắn chắc.

Trông cứ như một bức mỹ nam sau khi tắm sống động.

 

Đông Hạ mím môi, cố tỏ ra điềm tĩnh mà dời mắt, chăm chú nhìn vào trang sách—nhưng vô ích.

Tim cô đã loạn nhịp đến không thể kiểm soát.

 

Bên tai toàn là tiếng anh bước đi.

Cô ngẩng đầu lên, thấy anh lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo.

 

Đông Hạ dứt khoát gập sách lại, mở một góc chăn, vỗ nhẹ vào mép giường.

 

Lục Hà nhìn thấy hành động chủ động mời gọi của cô, không nhịn được nhướng mày.

Đông Hạ giả vờ làm ngơ ánh mắt trêu chọc của anh, nghiêm túc giải thích:

“Anh giúp em, thì em giúp lại… em sấy tóc cho anh.”

 

Lục Hà bật cười, đưa máy sấy cho cô, rồi ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía cô.

Đường cong nơi cổ sau của anh vừa gợi cảm lại cứng cáp.

 

Đông Hạ cố kìm nén trái tim đang nhảy loạn như nai con, bật máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc cho anh một cách vụng về.

 

Tóc của anh rất mềm.

Ngón tay trắng trẻo của cô luồn qua những sợi tóc đen ẩm, nghiêm túc giúp anh hong khô, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

 

Tiếng máy sấy hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ, phá vỡ sự yên tĩnh dịu dàng của căn phòng.

 

Không biết bao lâu sau, khi tóc của anh gần như khô, lúc Đông Hạ đang hơi lơ đãng, tay cô bất ngờ bị anh nắm lấy.

 

Cô sững người, vội vàng tắt máy sấy, xoay người anh lại, lo lắng hỏi:

“Sao thế? Em làm anh bỏng à?”

 

Cô còn tưởng khi mình thất thần, luồng hơi nóng đã làm bỏng da đầu anh.

 

Lục Hà nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, im lặng giây lát rồi mím môi cười:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

 

Đông Hạ ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng:

“Hửm? Cái gì cơ?”

 

Lục Hà ghé sát, hơi thở nóng hổi phả lên má cô, giọng khàn khàn và lười biếng:

“Nghĩ gì mà nhập tâm thế hả?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com