Niên Phong cô nương và Thụy Tuyết tổ chức một hôn lễ đơn giản.
Họ chỉ mời những thân quyến cùng quan hệ tốt ———
Ta mới biết, xuất thân của cô nương và ta không khác nhau là mấy.
Trong nhà đều là một đám tỷ muội, phụ thân thì gian xảo, mẫu thân thì không có khả năng, ở trong cái viện tứ bề lộng gió mà đứa đệ đệ vẫn tự cho mình là quý giá.
Trong nhà cũng không có tước vị để thừa kế, cũng chẳng biết nối dỗi kéo dài cái hương hỏa dòng dõi nào.
Cho nên ta nghĩ kỹ lại, những năm này Niên Phong cô nương đối tốt với ta, phần lớn cũng là vì thương xót ta.
Những chủ tử và đại nha hoàn trong phủ tướng quân, người nào người nấy đều rất tốt bụng.
Hôm nay Niên Phong là tân nương tử, liền nhờ ta giúp nàng ấy lo liệu mọi việc trong ngoài.
Ta tự nhiên vui vẻ nhận lời.
Cô nương là người yêu hoa cỏ, ta liền sớm tìm Hứa Xuyên Thanh mang đến không ít chậu cây tươi tốt đẹp mắt, để hắn giúp ta trang trí phòng tân hôn và sân.
“Thụy quản sự chân cẳng bất tiện, lại không thích sai bảo gã sai vặt nha hoàn bên dưới, cho nên phải chọn loại dễ nuôi, chịu được mưa gió.” Ta vừa lải nhải nói, Hứa Xuyên Thanh đi theo sau ta, vừa cầm giấy bút ghi chép tỉ mỉ.
Lúc đó Niên Phong đang đứng dưới hành lang dán chữ hỉ, chợt quay lại cười với ta.
Ta quay đầu nhìn nàng ấy, hỏi: “Cô nương cười gì vậy?”
Nàng ấy bưng một chữ hỉ đi tới, đặt lên trang giấy của Hứa Xuyên Thanh: “Nghĩ đến, chẳng bao lâu nữa, sẽ đến lượt ta lo liệu cho Tần cô nương rồi nhỉ?”
Ta không cần nhìn Hứa Xuyên Thanh, cũng biết hắn hẳn là đỏ mặt giống như ta.
“Đại cô nương còn chưa gả chồng, mà đã nói những lời trêu ghẹo xấu hổ này.” Ta đẩy Niên Phong vào nhà, một đường tiễn Hứa Xuyên Thanh ra ngoài, không dám nhìn lại đôi mắt thanh tú của hắn.
Đi đến ngoài cửa, ta đã định quay người trở vào, chợt bị Hứa Xuyên Thanh gọi lại: “Tam nương.”
Ta quay đầu lại, thấy hắn đứng thấp hơn ta một bậc thềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ngước nhìn ta, trong mắt là ánh của mặt trời cùng bóng mây, nói: “Hoa thược dược ta tặng nàng, nàng đã nhận được chưa?”
Ta gật đầu, cười nói: “Huynh tặng nhiều quá, vườn của ta đều không chứa hết rồi.”
Hứa Xuyên Thanh suy nghĩ rất lâu, muốn nói lại thôi, lời còn chưa ra khỏi miệng, mặt đã đỏ bừng.
Chim kinh bay khuất bóng non xanh, một gốc lê tàn trong gió lạnh.
“Tặng hoa, như tặng trái tim ta.”
Là đầy cả vườn, mắt không thể thấy hết, cũng không ngừng lại.
Hắn cúi đầu, hàng mi như lông vũ, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôn kỳ của chúng ta, Tam nương định đi. Nàng thích hoa gì, ta đều sẽ trang trí thật đẹp cho nàng…”
Giọng điệu của hắn thành kính, như đang hứa nguyện trước Phật: “Ta sẽ trồng hoa cho nàng cả đời…”
Nói xong, chàng trai vững vàng ổn trọng, bỏ cả áo giáp mà chạy.
Bóng dáng hốt hoảng của hắn, như thân trúc xanh trong mưa to gió lớn.
Thỉnh thoảng lay động, thường xuyên mạnh mẽ.
Mỗi bước mỗi xa
Niên Phong và Thụy Tuyết đều là người ôn hòa, khách mời đến cũng không có ai say xỉn làm ầm ĩ, một hôn lễ rất ấm áp, tràn đầy tình cảm.
Trong tiệc, ta thấy một phụ nhân trẻ tuổi mặt phấn má đào, rất nổi bật. Nàng ta dẫn theo một nha đầu tóc búi, rất hoạt bát nói cười.
Nàng ta đặc biệt gọi ta đến, tự giới thiệu: “Ta tên là Di Vũ, vốn cũng là đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân phủ tướng quân, bằng tuổi Niên Phong.”
Nàng ta cảm thán: “Ta và nàng ấy cùng ngày vào phủ, thân thiết nhất với nàng ấy, cùng ăn cùng ở, nhưng không có bản lĩnh bằng nàng ấy.”
“Nghĩ đến Tần cô nương là bạn tri kỷ Niên Phong quen biết sau này nhỉ?” Di Vũ không sợ người lạ, vừa nói vừa nắm tay ta xem xét, “Ta vốn còn oán trách nàng ấy không tìm ta giúp nàng ấy lo liệu, bây giờ gặp được ngươi, liền biết nàng ấy coi trọng ngươi cũng là phải.”
Ta vội lắc đầu nói: “Là Niên Phong cô nương lòng tốt đối đãi tốt với người, cất nhắc ta thôi. Bản lĩnh của ta đều là nàng ấy dạy, tốn của nàng ấy bao nhiêu công sức, không có ai ngốc nghếch như ta cả.”
Di Vũ bị ta chọc cười, cười rồi lại thở dài một tiếng nói: “Ngươi thật giống Niên Phong hồi còn bé.”