Chưa qua được mấy ngày, biểu ca, biểu tẩu và Tĩnh Kha cũng biết chuyện.
Biểu tẩu đến trước mặt ta chế nhạo: "Ta vốn còn tưởng, ngươi thật sự nghe lời mẫu thân của ngươi, trèo cao với biểu ca ngươi nữa cơ đấy."
Dù Tĩnh Kha vốn hiền thục, cũng bênh vực ta: "Lời này của tẩu tử nói sai rồi, bây giờ vị đại cô nương kia ở phủ tướng quân đã nói, muốn điều Phúc Tuế biểu tỷ đến phủ giúp đỡ nàng ấy, vinh hạnh như vậy, cũng khó nói là ai trèo cao ai đâu."
Biểu tẩu nghẹn lời, hất mạnh khăn tay rồi đi, không quên bỏ lại một câu châm chọc người khác: "Tĩnh Kha muội muội suốt ngày xen lẫn với biểu muội Phúc Tuế, đừng nói gì khác, cái miệng lưỡi sắc bén thì học được đủ cả."
Tĩnh Kha nháy mắt tinh nghịch với ta, ta khẽ búng vào chóp mũi muội ấy: "Muội cũng cảm thấy bị ta dạy hư rồi sao?"
Muội ấy ôm lấy cánh tay ta, lắc đầu nói: "Không có lý mới gọi là miệng lưỡi sắc bén. Chúng ta có lý, đó gọi là nói thật."
Vẻ mặt nghiêm túc của muội ấy chọc cười ta, thế là nhân một ngày xuân ấm áp trước khi ta xuất giá, ta thực hiện lời hứa của mình, đưa muội ấy đến chốn ruộng đồng hương dã.
Váy của muội ấy quả nhiên bị bùn làm lấm bẩn, vết bẩn từ chuồng gà chuồng vịt cũng dính đầy tay áo muội ấy.
Nhưng muội ấy lại bỏ sách xuống, bước ra khỏi căn viện nhỏ vuông vức kia, đến những cánh đồng này, lại càng thêm tươi tắn, tiếng cười không ngớt.
Lúc hoàng hôn xuống núi, ta và muội ấy ngồi sóng vai trên xe lừa của Hứa Xuyên Thanh.
Muội ấy tựa vào ta, trong lòng ôm một chú thỏ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Giang Bắc trùng loan tích thúy nùng, ỷ hà d.a.o ánh bích phù dung." Muội ấy khẽ ngâm thơ, trên mặt là nụ cười luyến tiếc không rời.
Ta nhẹ nhàng vuốt má muội ấy, vén những sợi tóc mai bị gió thổi bay ra sau tai muội ấy.
"Tĩnh Kha, cữu mẫu sớm ua đời, may mà cữu cữu là người thương con, nghĩ rằng chuyện hôn sự của muội sau này sẽ không phải chịu nhiều ấm ức. Chỉ một điều này, ta dù là biểu tỷ, nhưng vẫn muốn nói, gả cho người phải xem hắn làm được gì cho muội, đừng nghe những lời hoa mỹ mà hắn nói."
"Dù là người xuất thân không tốt, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phàm là người có bản lĩnh, cũng có thể gả được. Điều này cần muội phải có mắt nhìn sáng suốt, nhìn người từ những điều nhỏ nhặt."
Tĩnh Kha ngẩn người một hồi lâu, sau đó nước mắt lưng tròng gục vào lòng ta.
Mỗi bước mỗi xa
"Mẫu thân của muội mất sớm, tẩu tử lại là người như vậy, ngoài biểu tỷ ra, ai có thể nói với muội những lời chân tình như vậy chứ..."
Muội ấy vừa khóc vừa nói giận dỗi: "Tỷ phu Hứa gia, huynh vội vàng cưới Phúc Tuế biểu tỷ của muội như vậy hả? Thật sự không chịu để tỷ ấy ở lại phủ bầu bạn với muội thêm mấy năm nữa sao?"
Ta buồn cười, nhưng lại thấy Hứa Xuyên Thanh đang đánh xe suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Hắn cầu cứu liếc nhìn ta một cái, ta cố ý nói: "Hay là chúng ta dời lại ba năm năm nữa rồi mới thành hôn?"
Hứa Xuyên Thanh nghe vậy, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nói một cách dứt khoát: "Biểu muội Phùng gia, muội cần Phúc Tuế ở bên cạnh, nhưng ta cũng không thể rời xa nàng ấy. Bọn ta những người buôn bán, nói đến một sự cạnh tranh công bằng, cho nên muội phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để giành lấy."
Chọc cho Tĩnh Kha lập tức nín khóc mà bật cười.
Xe của bọn ta chạy về con đường rộng lớn, nhân sinh của bọn ta cũng là vậy.