---Anh cười bởi vì khi chụp ảnh, anh nhìn thấy em.
Cô luôn nói Cố Thanh Hoài là một tên khốn nạn, khi khuôn mặt không có biểu cảm gì thực sự rất lạnh lùng.
Sự nghiệp quân nhân từ lâu đã rèn luyện chàng trai trẻ anh tuấn trong sáng đó thành một thanh đao với đôi mắt phượng sắc bén. Bộ đồng phục cảnh sát ôm trọn dáng người thẳng tắp, là sự giải thích hoàn hảo cho nét quyến rũ tuyệt đỉnh, ngay cả những con dao sắc nhọn của đội đột kích chống kh ủng bố cũng phải cảm thấy rụt rè khi nhìn thấy anh.
Nhưng một khi anh cười, trên gương mặt sẽ không thể giấu được khí chất lãng tử hòa quyện giữa một thiếu niên và một người đàn ông. Đôi mắt anh sáng như pha lê, khuôn mặt trắng trẻo và anh tuấn.
Nhìn Cố Thanh Hoài như thế này chẳng giống một cảnh sát một chút nào. Anh đẹp trai tuấn tú, mang tội ác mê hoặc lòng người mà lại chẳng phải chịu trách nhiệm.
Chung Ý hoàn toàn không thể chịu đựng nổi điều này. Khi còn yêu nhau cô đã biết anh rất giỏi trong chuyện tình cảm, giống như một cao thủ tình trường lão luyện.
Chỉ là Chung Ý không ngờ bây giờ khả năng khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp của anh vẫn không hề thay đổi. Thiếu niên đẹp trai rạng rỡ đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông nguy hiểm tràn đầy tính công kích.
Hơi thở ấm áp chợt lùi ra xa, Cố Thanh Hoài đứng thẳng, đôi mắt cười sáng ngời, không chờ đợi phản ứng của cô,
Trên đường xuống núi, Cố Thanh Hoài đi bên cạnh Chung Ý, cổ áo che cằm, gương mặt càng thêm nổi bật. Khi các cô gái đi ngang qua anh, ánh mắt ai cũng chưa vẻ lưu luyến. Điều này khiến Chung Ý chợt bực bội vì mình không đủ giàu có.
Nếu có tiền thì cô sẽ giấu tên khốn đẹp trai này làm của riêng, không để anh ra ngoài gieo rắc tai họa như thế.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, họ lái xe trở lại Trường Ninh.
Vừa vào cửa, điện thoại di động của Cố Thanh Hoài vang lên, giọng nói của Dụ Hành khá lớn: "Đội trưởng! Kiểm tra wechat!"
Anh mở ứng dụng ra, Dụ Hành gửi cho anh một loạt ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện. Giao diện rất lạ mắt, lấy từ ứng dụng hẹn hò mà anh từng nghi ngờ.
Trước đó, anh giao tài khoản [L0lita bạo lực] cho Dụ Hành. Cô ấy thường xuyên liên lạc với người đó, đồng thời cũng tự tạo cho mình một thân phận - cha mẹ trọng nam khinh nữ, một mình ra ngoài kiếm tiền, là một cô gái nghèo khổ vừa học vừa làm.
Bây giờ họ đã bước vào giai đoạn "hẹn hò qua mạng".
Cố Thanh Hoài dùng ngón tay thon dài trượt màn hình, đọc lướt qua mười dòng.
Người kia hỏi: [Em gửi ảnh cho chồng xem được không?]
Dụ Hành trả lời: [Gửi của anh trước đi.]
Người kia nhanh chóng gửi ảnh đến. Đó là bức ảnh selfie trước gương ở phòng tập, cổ cúi xuống, không lộ mặt. Không biết là bức ảnh tìm được ở đâu trên mạng, cũng không biết người này đã lấy nó ra lừa được bao nhiêu cô gái. Rõ ràng các cơ bắp được photoshop trông rất giả.
Người kia thúc giục: [Cơ bụng của chồng đã cho em xem rồi, bây giờ anh có thể nhìn em được không? màu.jpg]
Dụ Hành gửi ảnh của một cô gái đã được đồng nghiệp dùng photoshop chỉnh sửa trước đó. Cô gái trông có vẻ mới mười mấy tuổi, đang mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh, một chiếc váy ngắn không quá đầu gối, tay ôm cặp xách. Bởi vì cô gái cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi, nhưng vừa hay khéo léo khoe được chiếc mũi cao và đôi môi đỏ, quả thật là một người đẹp.
Thái độ bên kia lập tức trở nên nhiệt tình: [Anh rất muốn ôm em.]
Dụ Hành trả lời bằng biểu tượng cảm xúc đỏ mặt và không nói gì nữa, còn người kia càng ngày càng đói khát và liên tục nhắn tin [Gặp mặt anh sẽ hôn em thật nhiều], [Vợ ơi em đẹp quá, non quá],...
Cố Thanh Hoài đọc xong liền tức giận, lập tức muốn vứt điện thoại di động của mình đi. Dụ Hành gửi ngay một tin nhắn thoại, cô ấy hét lên: [Đội trưởng, em muốn bồi thường tổn thất tinh thần aaaaa!]
Chung Ý bị tiếng hét đột ngột làm giật mình, trong đầu bối rối: "A Hành xảy ra chuyện gì à?"
Cố Thanh Hoài cho cô xem lịch sử trò chuyện.
Chung Ý đọc từng chút một, cô cảm thấy rất tức giận và bất lực, khó mà tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào nếu đây không phải là Dụ Hành mà chỉ là một cô bé ngây thơ bị lừa gạt..
Cố Thanh Hoài: "Đội điều tra hình sự báo chứng cứ không đầy đủ, phải mất một thời gian mới có thể mở án và điều tra."
"Tiểu Mẫn đã block em rồi. Lúc em đến chỗ con bé ở trước đây, hàng xóm nói con bé đã chuyển đi." Trong lòng Chung Ý đầy lo lắng, cô hơi cau mày: "Em có hỏi Cố Nguyệt, con bé nói Tiểu Mẫn vẫn đi học như bình thường nhưng lại từ chối gặp em..."
Cố Thanh Hoài: "Dụ Hành đang liên lạc với giáo viên chủ nhiệm rồi."
Anh luôn có khả năng khiến mọi người cảm thấy an tâm. Những lúc như thế này anh lại càng bộc lộ sự đáng tin cậy, dường như chỉ cần có anh ở bên thì mọi vấn đề khó đều có thể được giải quyết dễ dàng. Anh thực sự là một chú cảnh sát khiến mọi người cảm thấy an toàn.
Chung Ý nghiêm túc hỏi: "Anh cảnh sát này, em có thể giúp gì được không?"
Cố Thanh Hoài nhìn cô đang nhíu mày, nói: "Có."
Hai mắt Chung Ý sáng lên: "Việc gì?"
Cố Thanh Hoài cười: "Chạy bộ cùng anh."
Chạy bộ cùng anh là giúp đỡ hay khen thưởng nhỉ, dường như Chung Ý thích cái sau hơn. Đáng tiếc thể lực của cô từ nhỏ đã không tốt lắm, dây thần kinh vận động lại càng kém phát triển, làn da trắng như người bị bệnh.
Từ cuối thu đến giữa đông, Cố Thanh Hoài từ 3km dần dần tăng lên 4km rồi sau đó là 5km, nhưng tiềm lực của Chung Ý tựa như cũng dừng lại ở đó.
Ở km đầu tiên, cô có thể thưởng thức vẻ đẹp của cảnh sát Cố, ở km thứ hai, cô có thể nghĩ cách đuổi theo anh, nhưng ở km cuối cùng, Cố Thanh Hoài phải đi bộ để chăm sóc cô.
Còn cô lấy tay chống đầu gối, thở hổn hển: "Chúng ta đừng, đừng chạy, được không?"
Cô ngẩng mặt lên, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi vì cường độ tập luyện khiến cô mất sức, đôi má vốn không màu nay hiện lên một màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Đồng tử Chung Ý có màu hổ phách nhạt, trông cô giống như một con mèo đang nhìn anh với vẻ cầu xin, giả vờ làm nũng chỉ vì vài miếng ăn, rất dễ dàng khiến người ta mềm lòng.
Cố Thanh Hoài: "Chạy mệt rồi?"
Cố Thanh Hoài không giống cô, mặt không đỏ, miệng cũng không thở hổn hển. Anh mặc một chiếc áo hoodie đơn giản và quần thể thao màu đen, trông đẹp trai như hotboy của một trường học nào đó. Nếu so với một bạn nam ở sân bóng rổ gần đó mới ghi điểm có lẽ cũng không khiến người ta rung động bằng anh.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng những trần ngập hơi thở độc ác: "Chạy thêm một km nữa sẽ thưởng cho em pate mèo."
Chung Ý nổi cáu, thở hổn hển muốn đuổi kịp và đánh anh. Họ cứ thế cười đùa ầm ĩ, chạy thêm một km nữa mà không hề hay biết.
"Lần này, lần này thật sự không được, Cố Thanh Hoài…" Chung Ý thương lượng: "Chúng ta đổi môn đi?"
Sân bóng rổ gần đó rất sôi động, các chàng trai cô gái cùng nhau chơi đùa dưới ánh đèn đường.
Cố Thanh Hoài hỏi cô: "Bóng rổ?"
Chung Ý lắc đầu: "Tay chân của em không phối hợp được."
Cố Thanh Hoài lại hỏi: "Cầu lông?"
Chung Ý thành thật thú nhận: "Tay em không theo kịp mắt, em không đỡ được cầu."
Ngẫm nghĩ một lúc, cô thẳng thắn nói: "Xem ra chỉ cần chạy nhảy, em đều không giỏi nhỉ?"
Hồi cấp ba phải học bóng chuyền, Cố Thanh Hoài luyện tập cùng cô; trong bài kiểm tra thể dục 800 mét, Cố Thanh Hoài chạy cùng cô; còn khi nhảy xa, cô ngã ở ngay cú nhảy đầu tiên, Cố Thanh Hoài đưa cô đến phòng y tế...
Ba năm kể từ khi chia tay, cô chưa bao giờ dám để mình nghĩ về quá khứ, nhưng giờ đây, anh đang ở trước mặt cô.
Mùa đông năm nay Chung Ý không thấy lạnh. Nhìn đâu đâu cũng thấy đèn lồ ng đỏ làm vui trong lòng, quần áo trên người anh có mùi thơm sạch sẽ và chữa lành.
Mọi thứ đều không đẹp như người trước mặt.
Khi Chung Ý ngẩng đầu lên, cô vừa vặn nhìn thấy đôi mắt hơi cong của anh cảnh sát trẻ.
"Vậy để anh đưa em đi bơi được không?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ đỉnh đầu anh mang theo nụ cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Hoàn toàn không ngờ được câu trả lời như thế, Chung Ý ngạc nhiên như được cho kẹo, ánh mắt trong veo: "Được!"
"Vui thế à?"
Anh cúi đầu xuống ngang tầm với cô, nhéo má cô mà không hề báo trước.
Rõ ràng chỉ một chút tiếp xúc, nhưng cảm giác các đầu ngón tay chạm vào dường như đọng lại trên má cô rất lâu.
Khuôn mặt của Chung Ý nóng lên vì ý cười trong giọng nói của anh, một lúc lâu sau cô cũng không dám nhìn lên. Nhịp tim của cô đập liên tục đến đáng sợ, mọi tế bào đều điên cuồng hét lên - thích anh.
Tuy nhiên Chung Ý lại thích giả vờ để che giấu nhịp tim của mình, cô liếc nhìn anh, tức giận hỏi: "Sao anh lại nhéo mặt em?"
Anh cảnh sát trẻ tuấn tú cong mắt khẽ cười: "Nhìn xem đây là tổ tông của ai, sao mà khó phục vụ quá vậy."
Giọng nói lạnh lùng đầy ý cười của anh lại mang hàm ý trìu mến. Chung Ý hoàn toàn không chịu nổi, cô chiếc mũ trong áo khoác ra đội lên đầu, che đi khuôn mặt đỏ như quả cà chua, cúi đầu đi về phía trước.
Anh đang cười, cười sao mà đẹp thế.
Giọng nói của anh cũng hay quá.
Chắc chắn tối nay cô lại mất ngủ, trước khi nằm xuống giường, tâm trí cô tràn ngập đôi mắt cong lên sáng ngời của anh khi cười, như thể đã quay trở lại thời thiếu nữ thầm mến anh.
Cô nhìn bóng anh bên cạnh bóng mình, không nhịn được nở nụ cười trên môi, thầm thì trong lòng.
Mùa đông năm nay thực sự rất đẹp.
-
Về đến nhà, Chung Ý thoải mái tắm nước nóng rồi bấm vào ứng dụng màu cam.
Cô không biết bơi, cũng không có ý định học bơi, nhưng bất cứ thứ gì Cố Thanh Hoài nói ra đều sẽ vô cùng hấp dẫn đối với cô.
Nếu nhìn vào bản chất thông qua hiện tượng, thì thực ra sự hấp dẫn không nằm ở phần "đi bơi" mà là câu nói "Anh đưa em đi" của Cố Thanh Hoài.
Anh rõ ràng là một người rất lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng khi nói chuyện với cô bằng hai từ "được không" lại có thêm một sự dịu dàng gần như ảo giác.
Chung Ý không có kinh nghiệm chọn đồ bơi. Sau khi xem đi xem lại, cuối cùng cô vẫn phải nhờ Triệu Tuyết Thanh giúp đỡ.
Triệu Tuyết Thanh trực tiếp gọi tới : "Cậu đi cùng ai?"
Nãy giờ Chung Ý không có cảm giác gì, nhưng lúc này nhìn bộ quần áo rất ít vải kia, mặt cô lại từ từ nóng lên: "Cố Thanh Hoài."
Triệu Tuyết Thanh nhanh chóng gửi cho cô một đường link.
Là phong cách s3xy girl, hầu như rất ít vải.
Chỉ nhìn thôi Chung Ý đã không thể nói trôi chảy, đáng thương hỏi: "Có kiểu nào không lộ nhiều như vậy không?"
Triệu Tuyết Thanh cười mắng Chung Ý lạc hậu.
Chung Ý có thân hình cực kỳ đẹp. Vào năm lớp 12, hai người họ sống cùng nhau trong ký túc xá của trường, Chung Ý đã làm cô ấy bị sốc.
Bởi vì Chung Ý thực sự rất gầy, khi mặc đồng phục như đang bơi trong quần áo, hoàn toàn không nhìn thấy gì, nhưng khi cô trở lại ký túc xá và cởi áo khoác ra, phản ứng đầu tiên của Triệu Tuyết Thanh là: "Chung Ý, cậu có ăn nhiều đu đủ không?"
Chung Ý nói không thích đu đủ.
Triệu Tuyết Thanh hiểu ra: "Trời sinh nổi trội, là mình tự làm nhục chính mình."
Cuối cùng Chung Ý chọn kiểu bảo thủ nhất, tay áo ngắn phối hợp với quần đùi khiến cô cảm thấy thoải mái.
Trong điện thoại Triệu Tuyết Thanh lúc thì giận dỗi, lúc lại không đứng đắn: "Mình hâm mộ Cố Thanh Hoài quá đi."
Không phải là trẻ con nên Chung Ý không thể không hiểu, cô chỉ ngại ngùng chúc cô bạn thân ngủ ngon.
Chung Ý nghĩ đến việc mặc đồ bơi trước mặt Cố Thanh Hoài...
Cô vùi mặt vào gối, nóng quá nóng quá.
-
Sau khi đặt hàng thì phải mất mấy ngày mới nhận được đồ bơi.
Và chỉ trong vài ngày qua, mối quan hệ giữa [L0lita bạo lực] và "ông chú" kia đã phát triển nhảy vọt.
Rõ ràng người đó mê đắm những bức ảnh gợi cảm mà Dụ Hành đã gửi trước đây, họ trò chuyện ngày càng thường xuyên, từ ngữ cũng ngày càng táo bạo hơn.
Một đêm khuya, mọi người trong đội đột kích chống kh ủng bố phải ở lại cơ quan tăng ca. Người đàn ông kia gửi cho Dụ Hành một bức ảnh khiến cô ấy tức giận, thuận tay chiếu luôn lên màn hình lớn: "Bi3n thái, chắc chắn là bi3n thái!"
Chung Ý vừa mới ngước mắt tò mò nhìn sang, Cố Thanh Hoài vội vàng che mắt cô lại, sau đó cô nghe được anh thấp giọng quát mắng.
Dụ Hành: "À... quên mất đạo diễn Chung vẫn còn ở đây... Em xin lỗi!"
Nhiệm vụ của đội SWAT là chống kh ủng bố và ngăn chặn bạo động chứ không phải để phá án. Việc đã đến nước này, đội điều tra hình sự phải can thiệp rồi.
Mãi đến khi tin nhắn trò chuyện mới che bức ảnh đi, anh mới bỏ tay che mắt cô xuống, trên màn hình lớn hiện lên tin nhắn mới: [Gửi ảnh của em cho anh được không?]
Dụ Hành thản nhiên nói: “Tôi thật sự muốn dùng kéo cắt đứt hắn ta luôn.”
Câu trả lời là: [Chồng ơi, em còn nhỏ mà...]
Trần Tùng Bách vỗ đầu Dụ Hành: "Không ngờ, cô thế mà lại có hai mặt!"
Bình thường Dụ Hành thích đọc truyện tranh dành cho con gái, chính là kiểu chưa bao giờ ăn thịt lợn và cũng chưa từng thấy lợn chạy. Bây giờ cô ấy mặt lạnh nói những lời kinh tởm như vậy, ngoại trừ mặt tái mét và muốn nôn thì còn lại mọi thứ đều ổn.
Người kia: [Nếu em yêu anh thì đồng ý yêu cầu của anh được không?]
Dụ Hành: [Anh muốn ảnh như thế nào?]
Người kia nhanh chóng phản hồi, trình độ bỉ ổi đến mức khó chịu, nói muốn ảnh khỏa thân.
Dụ Hành nghiến răng chửi bới "cầm thú" rồi dùng hình ảnh photoshop do cảnh sát mạng gửi để lừa qua cửa.
Người kia gửi một loạt biểu tượng cảm xúc d@m d*c đến.
Trên mặt Dụ Hành có đủ loại biểu cảm, đành phải cắn răng trả lời: [Hôn chồng nè, ngủ ngon nhé, em phải đi ngủ đây.]
Dụ Hành offline, chống tay lên hông nhìn Cố Thanh Hoài: "Đội trưởng, em có thể xin bồi thường tổn thất tinh thần không? Mắt em sắp hỏng rồi! Ai lại thanh lọc mắt cho em với!"
Trần Tùng Bách nhanh chóng trả lời: "Trâu Dương đó! Con cún lông vàng có quá nhiều nắng và đáng yêu! Chắc chắn có thể thanh lọc được mắt cô."
Cố Thanh Hoài mỉm cười: "Sau khi xong việc này, tôi sẽ mời người đàn ông tên Trâu Dương ở văn phòng đến kết hôn."
Người đàn ông này luôn làm bộ như một tên côn đồ lưu manh, giọng điệu cà lơ phất phơ, trong cả phòng họp anh là người không đứng đắn nhất.
Tuy nhiên, câu tiếp theo anh lại kìm nén sự giễu cợt của mình: "Chuẩn bị đi, tôi đoán vài ngày tới người kia sẽ hẹn gặp cô."
-
Ngày hôm sau, Chung Ý đã thực hiện một bước đi lịch sử trong cuộc đời, đó là cô theo Cố Thanh Hoài vào bể bơi.
Cô đi vào trong và thay đồ tắm. Mặc dù kiểu dáng bảo thủ nhưng do chất liệu bó sát nên các đường nét trên cơ thể vẫn được hiện ra rõ ràng.
Chung Ý tuy gầy nhưng vai không hẹp và rất phẳng khiến vòng eo của cô trông thon gọn hơn, còn đôi chân vừa dài lại vừa trắng phát sáng.
Khi bước ra ngoài, cô vẫn còn hơi ngại.
Cố Thanh Hoài so với cô bình tĩnh hơn rất nhiều, dáng người anh cao gầy, trông rất giống thành viên đội bơi lội, làn da cũng trắng nõn như thể cả ngày đều ngâm mình trong bể bơi trong xanh không thấy ánh mặt trời.
Cánh tay của anh mảnh khảnh mà mạnh mẽ, nổi rõ những đường gân xanh và những đường cơ gọn gàng ở eo, bụng và chân. Đúng là nhìn vào rất bổ mắt, không quá chói lóa, mọi thứ đều vừa phải.
Chưa kể anh còn có khuôn mặt đẹp và hấp dẫn.
Khi đến bể bơi, Chung Ý không dám xuống nước, cô cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hồ bơi, không biết nhìn vào đâu, đôi mắt hơi cụp xuống, hai má ửng hồng.
Cố Thanh Hoài đứng trong nước, nước trong bể bơi thấm ướt eo và bụng, cơ ngực nổi rõ ràng: "Xuống đi, anh dạy em."
Chung Ý mím môi, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, mượn cớ nói chuyện kéo dài thời gian: "Anh học bơi khi nào vậy?"
Dù gì hôm nay anh cũng đến để dạy cô, Chung Ý nheo mắt, khẽ gọi: "Thầy Tiểu Cố?"
"Học hồi ở trường quân sự."
Thì ra là vậy. Nghe nói các thành viên lực lượng cảnh sát vũ trang đặc biệt được huấn luyện rất nhiều hạng mục, trong đó bao gồm việc hai tay bị trói ném xuống nước và phải tự cởi dây dưới nước trong vòng mười giây...
Chung Ý chống hai tay sang hai bên và nhìn anh cảnh sát trẻ trong bể bơi.
Trên người anh có những vết thương mới che những vết thương cũ, những đường thẳng trên vai và lưng, xương quai xanh thường được giấu vào cổ áo và một vết lõm sâu ở giữa. Cơ bụng anh bây giờ rõ nét hơn thời thiếu niên, thắt lưng nổi bật... phía dưới...
Ngay lúc Chung Ý đang quan sát, một nắm nước bất ngờ tạt vào mặt cô.
Cố Thanh Hoài cau mày, cười nói: "Em nhìn đi đâu thế hả?"
Hai má của Chung Ý đột nhiên nóng bừng, ngay lập tức cô quay mặt đi giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.
Nhưng anh cũng đang nhìn cô.
Xung quanh cô là những cô gái mặc bikini nóng bỏng với thân hình chuẩn đến mức bất kỳ cô gái nào cũng phải ao ước, trông cô thực sự không nổi bật nếu so sánh với trong số họ.
Nhưng Chung Ý vẫn quan t@m đến việc mình trông như thế nào trong mắt anh.
Chung Ý giả vờ thản nhiên hỏi: "Anh không nhìn em thì làm sao biết em nhìn anh?"
Cố Thanh Hoài bĩu môi nói: "Chưa từng thấy qua à?"
Tim cô đập thình thịch, nhưng lại giả vờ bình tĩnh: "Vậy... trông em đẹp không?"
Da mặt Chung Ý vô cùng mỏng, lúc này màu hồng nhạt lan ra từ má đến mang tai. Mái tóc dài của cô được cột lên, mọi đường nét được phơi bày, lông mày tự nhiên, khuôn mặt trái xoan, đồng tử nhạt và đôi môi như nước trái anh đào cuối xuân đầu hè.
Sự lo lắng làm cô cắn nhẹ môi khiến màu môi càng đỏ hơn.
"Quá là đẹp."
Lúc Cố Thanh Hoài không cười, lông mày rất sắc bén, nhưng sâu trong đôi mắt phản chiếu hồ nước lấp lánh, ánh sáng lập loè.
"Thầy Cố dễ bị phân tâm."
Tim Chung Ý "thịch thịch" như thể cô nhảy từ trên cao xuống nước, thậm chí còn khuấy lên nhiều tầng nước, cô xấu hổ tạt nước vào anh.
Cố Thanh Hoài quay đầu trốn đi, trên khuôn mặt chầm chậm hiện lên ý cười. Màu xanh của nước như làm nền cho làn da trắng, sao anh có thể đẹp đến thế nhỉ.
Tuy nhiên, không chỉ cô nhìn mà người khác cũng có thể nhìn, ý tưởng "kim ốc tàng kiều" càng ngày càng mạnh mẽ.
"Xuống đi." Cố Thanh Hoài dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành, thậm chí còn dịu dàng hơn cả huấn luyện viên bơi lội đang dạy dỗ bọn trẻ bên cạnh: "Anh sẽ cố gắng giữ đạo đức nghề nghiệp."
Cái gì mà cố gắng giữ đạo đức nghề nghiệp...
Người này luôn nói chuyện không chút kiêng nể, cực kỳ kiêu ngạo.
Chung Ý đỏ mặt đến mức muốn nhảy xuống nước để bình tĩnh lại. Cổ cô cũng đỏ bừng, không thể giấu đi được.
Cô mặc bộ đồ bơi kín đáo và lỗi thời nhất trên người nhưng ánh mắt của những người đàn ông đi ngang qua cô vẫn rất kinh ngạc. Họ háo hức muốn lấy phương thức liên lạc với cô, hoặc thì thầm với bạn đồng hành để rồi những người đó cũng nhìn về phía cô.
Nhưng cô chỉ quan t@m đến anh thôi.
"Quá là đẹp là đẹp thế nào?" Giống như một đứa trẻ ương bướng, Chung Ý ủ rũ lẩm bẩm: "Có vẻ như anh không nhìn em..."
Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, nhưng anh vẫn rất giỏi nói những lời vô sỉ để mọi người vui vẻ, không thể phân biệt được đâu là chân thành hay qua loa.