Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, nhịp tim của Chung Ý đột nhiên bắt đầu đập mạnh.
Ngay cả suy nghĩ của cô cũng bắt đầu đi lang thang, cô nhớ đến cơ bụng mà mình từng chạm vào trước đây, dải sợi giữa hai bên cơ bụng được gọi là đường nhân ngư*...
Cố Thanh Hoài có thân hình thực sự rất đẹp. Anh sinh ra đã có ưu điểm vượt trội là vòng eo thon, chân dài, thêm vào đó là tính tự giác nghiêm ngặt.
[*] Đường nhân ngư: hay còn gọi là linea alba, là một dải sợi liên kết màu trắng nằm giữa hai bên cơ bụng. Nó chạy dọc theo vùng bụng từ xương ức xuống đến xương mu. Đường nhân ngư không chỉ có mặt ở đàn ông mà còn xuất hiện ở phụ nữ, tuy nhiên, nó thường nổi bật và dễ nhận biết hơn ở nam giới, đặc biệt là ở những người có tỷ lệ mỡ thấp và cơ bụng phát triển.
Ngay sau đó cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm mát lạnh quyện trong hơi nóng cơ thể khiến người ta mê đắm.
Cố Thanh Hoài mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu xám và quần thể thao, gương mặt kiêu ngạo, quai hàm sắc sảo, vẫn giữ nguyên nét thiếu niên.
Vào lúc đó, Chung Ý tưởng như cô đã trở về khoảng thời gian nghỉ Tết trước khi họ chia tay.
Anh cũng mặc bộ quần áo này, dang rộng vòng tay và nói với cô---
--- Bạn trai tươi ngon mới ra lò.
--- Đến đây hôn anh đi, bây giờ đã cạo râu sạch sẽ rồi.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Thanh Hoài dựa vào khung cửa, hai tay vuốt tóc tự nhiên, thoải mái đứng đó.
Mái tóc rối bù xõa ngang đỉnh lông mày, anh cong môi, thản nhiên nói: "Bộ đồ này vẫn vừa đấy."
Chung Ý khinh thường nhìn anh: "Nãy anh còn nói người ta cao 1m5. Anh bị sao vậy? Đến đồ của mình cũng không nhận ra."
"Anh bị sao, đạo diễn Chung không biết à?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cố Thanh Hoài ung dung lau tóc, mái tóc đen bù xù rơi xuống lông mày, càng nhìn càng thấy anh trẻ ra.
Chung Ý hít một hơi thật sâu. Nghề phóng viên từ lâu đã giúp cô có khả năng giữ vẻ mặt vô cảm ngay cả khi nhịp tim đập nhanh.
Cô nhẹ nhàng nói "Ồ, đội trưởng Cố không phải ghen đó chứ?"
Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Ghen thì em có dỗ không?"
Thái độ của anh không rõ ràng, không trả lời câu hỏi của cô thì thôi, đằng này còn ném móc cho cô cắn.
Người này lúc nào cũng như vậy, anh quá điêu luyện làm cô không phân biệt giữa vui và giận, điều này khiến người ta thấp thỏm, không tìm được điểm dừng lại. Cô và anh hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Chung Ý mím môi, không nhìn anh, nhưng tầm nhìn của cô đều hướng về anh.
Cố Thanh Hoài không biết cô đã trải qua bao nhiêu đêm trằn trọc với chiếc áo nỉ đó, anh cũng không biết từ khi nào chiếc áo đó không còn giữ được hơi thở của anh nữa, mọi dấu vết của anh đều biến mất trong cuộc đời cô, khi chỉ để lại những ký ức không thể nắm bắt được, cô đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Bây giờ nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt, đó là cảm giác mất đi tìm lại, giống như ảo ảnh, nhìn thấy được mà không chạm vào được, cô phải ôm chặt nó trong lòng bàn tay mới cam lòng.
Cô trải chăn nệm dưới sàn cho Cố Thanh Hoài giống như làm bánh matcha ngàn lớp, mấy lớp chăn bông dày, mềm mại, thơm mùi nắng.
"Anh chịu khó chút nhé." Cô bình tĩnh chuyển chủ đề: "Em không ngờ cha mẹ lại giữ anh ở lại qua đêm."
Cố Thanh Hoài hiếm khi nghiêm túc: "Anh phải xin lỗi mới đúng."
Đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của Chung Ý, anh nhướng mi nói: "Em vốn đã dễ mất ngủ rồi, nếu trong phòng thêm một người nữa, có phải càng khó ngủ hơn không?"
Chung Ý: "Chứng mất ngủ của em không nghiêm trọng, em vẫn có thể ngủ rất ngon."
Mái tóc dài buông xõa, đôi chân cong, cằm tựa vào đầu gối, gò má trắng nõn, giống y như hồi cấp ba.
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn người luôn tạo cho người ta ảo giác được yêu thương sâu sắc.
Anh nói: "Chung Ý, anh biết trong hộp kẹo của em không có kẹo."
Chung Ý sửng sốt, môi mấp máy, không biết nên phản bác thế nào.
"Trước đây em vô tình làm rơi thuốc ngủ xuống đất, anh đã cầm đi kiểm tra."
Chung Ý không thể tin được: "Chuyện này anh đã biết từ lâu rồi?"
Nhiều hình ảnh chợt lóe lên trong đầu---
Trong đoàn phim có rất nhiều người nhưng anh chỉ bắt cô đi chạy bộ, thích thú "trêu chọc" cô;
Khi không chạy, anh sẽ kéo cô đi leo núi. Mỗi lần về nhà, cô cảm thấy sảng khoái nhưng cũng cạn kiệt sức lực;
Đúng rồi, tất cả cà phê của cô đều biến mất và được thay thế bằng nhân táo chua*. Khi còn nhỏ, cô nghe bà nói rằng nhân táo chua giúp ngủ ngon…
[*] Nhân táo chua: Vị thuốc nhân táo chua chế biến từ hạt quả táo xanh. Vị thuốc này có tác dụng giúp an thần, bổ tâm, bổ âm, bổ huyết, cầm mồ hôi, sinh tân dịch nên thường được dùng để chữa các chứng bệnh như ngủ mê, hay quên, thần kinh suy nhược, biếng ăn, mệt mỏi rã rời…
Cố Thanh Hoài bình thản nói: "Nếu ngay cả chuyện này anh cũng không phát hiện được thì còn gì gọi là cảnh sát?"
Đôi mắt đen trắng của anh nhìn chằm chằm vào cô: "Kéo dài bao lâu rồi?"
Chung Ý ngang ngạnh nói: "Chỉ thỉnh thoảng thôi."
Cố Thanh Hoài đứng, cô ngồi, người anh đã cao rồi, đứng như vậy trông càng trịch thượng, khiến cô có cảm giác như tù nhân đang bị thẩm vấn.
"Không uống thuốc ngủ thì không ngủ được à?"
Trên thực tế, mọi chuyện đã khá hơn, nhưng thời gian này khi cô biết chuyện của dì Hạ, tình trạng đó lại bắt đầu lặp lại.
Chung Ý khẽ gật đầu, dùng tay ôm lấy đôi chân cong cong của mình. Cô đắp một chiếc chăn mềm mại, toàn thân dịu dàng, không còn gai góc.
"Không còn nữa." Chung Ý nghiêm túc suy nghĩ, lại nhớ ra thêm, sau đó thành thật thú nhận: "Có vài lần xem phim..."
Giọng cô trầm đến mức gần như không nghe được: "Anh ở bên cạnh em."
Cố Thanh Hoài: "Sau này có thể không uống thuốc ngủ được không?"
Chung Ý hiểu rõ hơn ai hết rằng cô đã phụ thuộc vào thuốc ngủ, khi chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng, một viên thuốc không còn đủ nữa.
Và loại thuốc này không phải là không có tác dụng phụ. Ngay cả khi miễn cưỡng phải chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau thức dậy sẽ cảm thấy uể oải và cần cà phê để tỉnh táo.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì đó là một vòng luẩn quẩn.
Nhưng mà nếu không phải đi đến bước đường cùng rồi thì làm sao cô đụng vào.
Đôi mắt mèo sáng màu của cô vừa ướt vừa sáng: "Thế em không ngủ được thì phải làm sao?"
Ánh mắt Cố Thanh Hoài liếc nhìn gò má cô: "Không phải em nói có thể ngủ ngon khi ở bên cạnh anh à?"
Chung Ý bối rối, dưới ánh trăng khuôn mặt anh trông cực kỳ dịu dàng, đôi môi mỏng mấp máy, nhẹ nhàng nói: "Anh ru em ngủ."
Cố Thanh Hoài đa phần đều hành động giống như một tên côn đồ địa phương, không nghiêm túc lắm. Lời nói của anh mang tính châm biếm, trên sân tập rất hung dữ khiến người ta khiếp sợ.
Trên thực tế, giọng nói của anh rất hay, mang theo cảm giác thiếu niên lạnh lùng. Bây giờ, khi anh nói "Anh ru em ngủ", anh dùng giọng điệu giống như khi họ đang hẹn hò.
Sự dịu dàng đột ngột của một kẻ lưu manh có thể gây án mạng.
Chỉ bốn chữ thôi đã khiến trái tim cô đập loạn xạ và không thể kiểm soát.
Trong không khí yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng "bang bang bang", âm thanh sau rõ ràng hơn âm thanh trước.
Cô vô cùng xấu hổ, nhịp tim đập nhanh dồn dập. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Giống như một giây tiếp theo người sắp chết đuối dưới biển sâu nhanh chóng chộp lấy một khúc gỗ thừa.
Chung Ý sợ Cố Thanh Hoài một giây sau sẽ hối hận, cô không quan t@m đến việc dè dặt hay đỏ mặt, gật đầu dưới cái nhìn của anh.
Cô kéo chăn lên và đắp lên tận cằm, ngay lập tuy cảm thấy nóng bừng và có dấu hiệu bỏng rát.
Với đôi mắt to tròn, cô chỉ nhìn thấy anh, chỉ mình anh mà thôi.
Cố Thanh Hoài cũng không ngượng ngùng như cô, anh rất bình tĩnh đi đến bên giường cô, lười biếng ngồi xuống.
Khu vực xung quanh cô trùng xuống, mùi thơm trên cơ thể anh xâm nhập vào khoang mũi cô. Từ góc độ của cô, đường nét cần cổ và yết hầu của anh cảnh sát trẻ hiện rõ ràng, quai hàm mịn màng nổi bật, nhịp tim đập thình thịch.
Không phải là chưa từng ngủ chung phòng, cũng không phải là chưa từng ngủ chung một giường, những giây phút thân mật hơn càng không phải chưa có. Nhưng bây giờ, trái tim cô như được ngâm mình trong một bể suối nước nóng vô tận, mềm mại, nóng bỏng, nhẹ nhàng và an toàn.
Chung Ý vẫn nói giọng mũi, không hiểu sao lại có chút chờ mong không kiềm chế được: "Em chuẩn bị xong rồi, anh ru đi."
Trên thực tế Cố Thanh Hoài chưa từng ru ai cả, kinh nghiệm ru con gái ngủ của ngủ gần như bằng không.
Ngày xưa khi họ ở bên nhau, Chung Ý sẽ ngồi trong vòng tay anh trò chuyện và xem phim, đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh thực sự không có suy nghĩ gì khác, anh chỉ muốn hôn cô.
Lúc này, anh nghiêm túc hỏi: "Kể chuyện nhé?"
Chung Ý buồn cười, gương mặt tựa như trăng lưỡi liềm, trong mắt dịu dàng sáng lên: "Em không phải con nít."
Cố Thanh Hoài thản nhiên liếc cô một cái, cười lạnh nói: "Cũng có lớn chỗ nào đâu."
Tính nhút nhát giống như thủy triều dâng cao, dâng lên mãi.
Cô không khỏi thầm thở dài. Lúc trước cô có con mắt chọn bạn trai tốt thật đó, sao giờ lại nhặt được một cục cưng thế này, không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.
Cô muốn nhìn anh nhưng lại không dám nhìn, mùi hương của anh khắp nơi trong hơi thở của cô khiến người ta thèm muốn. Cô để chiếc chăn mỏng che đi khóe miệng cong cong và đôi má ửng hồng: "Chỉ cần anh ở đó là được."
"Yêu cầu của em chỉ vậy thôi à?" Cố Thanh Hoài lại thản nhiên cười nói: "Tắt đèn không?"
Chung Ý nói "Ừ", cô không dám tắt đèn khi ngủ một mình.
Nhưng khi Cố Thanh Hoài ở bên cạnh, cô không còn sợ ác mộng nữa.
Hơn nữa, cô không muốn anh nhận thấy mặt cô đang đỏ bừng.
Có một âm thanh "bốp", mọi thứ trở nên tối tăm.
Trái tim cô trở nên tê dại và mềm mại, Chung Ý lặng lẽ mở mắt ra. Bệnh quáng gà khiến cô không thể nhìn rõ anh.
Nhưng cô có thể tưởng tượng, xương mày cao, sống mũi cao thẳng, khóe miệng thẳng tắp nhìn rất dữ tợn không thể chạm tới, nhưng một khi hơi nâng lên lại rất mềm mại xinh đẹp.
"Em ngủ mở mắt à?"
Giọng nói từ đỉnh đầu rơi xuống, trong trẻo, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tim Chung Ý đập thình thịch khi bị anh bắt được, nghe thấy anh lại trầm tư hỏi: "Hay là phải nhìn thêm vài lần nữa mới ngủ được không?"
Chung Ý im lặng và không thể nói được gì.
Mãi đến khi anh cong ngón tay, gõ nhẹ vào trán cô, không chút khách sáo nói: "Muốn nhìn thì ngày mai nhìn, bây giờ nhắm mắt lại."
"Ai muốn nhìn anh chứ?" Chung Ý dùng ngón tay nắm lấy chăn, nhẹ nhàng kéo lên, che đi khuôn mặt nóng bừng: "Có cho em cũng không nhìn đâu."
Cố Thanh Hoài dựa lưng vào đầu giường, hai chân dài tùy ý bắt chéo.
Chung Ý nhắm mắt lại, không nhìn thấy đôi mắt trong suốt như nước của người đàn ông rơi trên má cô, khóe miệng cong lên dịu dàng hiếm thấy.
Một lúc sau, cô lại gọi anh: "Cố Thanh Hoài."
Cố Thanh Hoài khoanh tay, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Lãnh đạo lại có chỉ thị gì?"
Chung Ý nói với không khí: "Anh có thể cho em biết lý do tại sao lại xuất ngũ không?"
Cố Thanh Hoài mở mắt.
Vào cuối mùa hè ba năm trước, anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, giọng bác sĩ lạnh lùng trách móc: "Mẹ cậu ngất rồi, mau đến bệnh viện đi."
Anh đóng quân trên cao nguyên để huấn luyện, trong Tuần ma quỷ, đổ mồ hôi và chảy máu nhưng không thể rơi nước mắt: "Tại sao lại ngất xỉu?"
Chung Ý đã có thể mơ hồ đoán được điều đó.
Nhưng khi Cố Thanh Hoài đích thân nói ra lời này, trong lòng của cô đột nhiên bị chèn ép, đau đớn vô cùng.
Cố Thanh Hoài bình tĩnh nói chuyện, như là dùng góc nhìn của người ngoài cuộc kể chuyện
"Bác sĩ nói mẹ anh đang ở giai đoạn cuối rồi."
"Mấy năm trước đã phẫu thuật vài lần nhưng không thành công, hóa trị cũng rất lâu, dì ấy không nói với anh sao?"
Chung Ý nhắm mắt lại, chợt nhớ đến đêm giao thừa lần cuối họ gặp nhau.
Cố Thanh Hoài nói, vốn dĩ muốn ở cùng em ba ngày, ba ngày về với mẹ, nhưng mẹ đi chơi rồi không cho anh về nhà.
Vậy là lúc đó có phải bà đang ở bệnh viện một mình.
Không có người thân, không có Tết, chỉ có mũi kim lạnh buốt đâm vào mạch máu, lạnh như băng.
Nước mắt tự nhiên chảy dài trên má.
Chung Ý vội vàng vùi mặt vào trong chăn mỏng, không muốn bị Cố Thanh Hoài phát hiện.
Trên thực tế, cô đã lên mạng và tìm kiếm các bài báo tin tức về ngày đông chí ba năm trước.
Lễ khai mạc sự kiện thế giới được tổ chức tại Trung Quốc, được phát sóng khắp thế giới vô cùng hoành tráng.
Nhưng không có tin tức nào nói về việc tìm thấy một quả bom tại địa điểm và phải mất ba tiếng đồng hồ mới gỡ xong quả bom.
Ngoại trừ đội đột kích chống kh ủng bố, không ai biết chuyên gia gỡ bom của đội chịu trách nhiệm xử lý bom đã mất mẹ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Nếu như khi đó không chia tay thì sẽ như thế nào?
Ít nhất cô có thể ở bên cạnh Cố Thanh Hoài.
"Những năm này, anh có phải..." Lời còn chưa dứt, Chung Ý đã nghẹn ngào.
Nước mắt lặng lẽ làm mờ đôi mắt cô, nỗi đau trong lòng đè lên ngực cô như một tảng đá, giọng nói cuối cùng run rẩy: "Em xin lỗi."
Đây là ngày cuối cùng của năm, ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời đêm, vô số người đang hân hoan đón năm mới.
Chung Ý trốn dưới chăn là một kẻ hèn nhát đáng thương.
Mặt cô lạnh buốt, ngón tay Cố Thanh Hoài móc chiếc chăn mỏng đang che mặt cô xuống.
Những ngón tay anh chạm vào mắt cô và vuốt v3 nhẹ nhàng hàng mi ẩm ướt của cô.
Vì nhìn không rõ nên phải sờ xem cô có đang khóc thầm không.
Làm sao anh có thể dịu dàng như thế, dễ dàng phá bỏ những tầng phòng thủ mà cô đã dựng lên cho mình.
Cô không khỏi muốn đến gần anh, không nhịn được muốn chiếm lấy anh làm của riêng mình.
Cố Thanh Hoài lấy khăn giấy từ hộp khăn giấy đầu giường ra, động tác rất nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Chung Ý mở mắt ra, đôi mắt trong veo của cô chứa đầy một lớp nước. Khi cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, đẹp đến kinh người.
Ngón tay của anh thuận lợi nhéo nhéo mặt cô, Chung Ý cau mày, khụt khịt: "Làm gì?"
Cô nghe thấy anh cười nhẹ: "Lại khóc nhè, thế mà nói mình không phải con nít."
Hai mắt Chung Ý không chớp, cố gắng nhìn rõ anh, nhưng đôi mắt lại bị lòng bàn tay anh che lại: "Ngủ thôi."
Hơi ấm ấm áp rơi xuống đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô.
Hàng mi đẫm nước mắt của cô nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh.
Chuyện này xảy ra mấy lần khi có anh ở bên, chứng mất ngủ của cô biến mất không dấu vết, cô lại trở thành một người bình thường.
Chẳng trách khi Ngụy Hàn nhắc tới Cố Thanh Hoài đều dùng mật danh "Cảnh sát Paroxetine".
Tuy nhiên khi nghĩ đến việc anh ngồi bên giường cô suốt cả đêm, Chung Ý cảm thấy rất xấu hổ: "Anh ngủ như thế này à?"
"Nếu không thì sao?" Cố Thanh Hoài cụp mắt, nhìn lên má của cô.
360 độ không góc chết huyền thoại có lẽ là như thế này, anh đang ngồi còn cô thì nằm, cô có thể nhìn thấy rõ đường nét góc cạnh cằm và yết hầu của anh, những hormone nam tính đang lao thẳng vào mặt cô.
Tại sao lại có người giống hệt những đặc điểm cô yêu thích, hay là vì cô thích anh nên những yêu thích của cô trở thành anh?
Trước đây Cố Thanh Hoài đã nói, cô thật sự không coi anh là đàn ông, đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng anh. Thực ra không phải vậy, cô chỉ có tình cảm với anh thôi.
Sau đó, cô nhìn thấy khóe miệng của Cố Thanh Hoài hơi cong lên.
Nhịp tim của Chung Ý đập dồn dập giống như con thỏ nhảy lên nhảy xuống trong lồ ng ngực: "Sao anh lại cười?"
Cố Thanh Hoài khoanh tay, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng nở một nụ cười nhàn nhạt: "Anh nói này đồng chí Chung Ý."
"Làm sao?"
Trực giác mách bảo anh sẽ nói lời không hay, Chung Ý lại như con rùa rụt cổ, trốn vào trong chăn.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay mảnh khảnh và sạch sẽ của anh kéo chăn bông xuống, khuôn mặt cô đột nhiên bị lạnh, không có chỗ trốn tránh, ánh mắt họ chạm nhau.
Cố Thanh Hoài nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Em ở bên cạnh ai cũng ngủ được hay chỉ có thể ngủ khi có anh thôi?"
Đôi mắt đẹp đó trong veo, dịu dàng, bên trong còn có ý cười, càng khiến người ta mê đắm.
Giọng nói của anh không còn trong thanh, trau chuốt như mọi khi nữa, giọng nói hơi trầm xuống, mang âm mũi vô cùng quan tâm khiến tai cô ngứa ngáy và tê dại.
Chung Ý có ảo tưởng rằng tim mình đang ngừng đập, không ngừng thắt lại.
Câu trả lời đã sẵn sàng bật ra, cô chỉ có thể ngủ khi có Cố Thanh Hoài ở bên cạnh.
Chỉ là dù thế nào đi nữa cô cũng không thể nói được.
Chung Ý dứt khoát đổi chủ đề: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nhé?"
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, dù có phải ngày đầu tiên ở bên nhau hay không thì năm nay họ chắc chắn sẽ ở bên nhau.
Cố Thanh Hoài không nói gì, Chung Ý dẫn dắt: "Bây giờ xuất phát vừa vặn tới đỉnh núi ngắm mặt trời mọc ngày đầu năm."
Lúc này, cảnh sát Cố không nhanh cũng không chậm hỏi: "Không phải em có một người bạn bác sĩ đẹp trai à? Kêu anh ta đi đi."
Chung Ý cau mày: "Chuyện đã qua rồi mà." Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cố Thanh Hoài nhìn cô, cố chấp muốn câu trả lời: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
Ở bên cạnh ai em cũng ngủ được hay là chỉ khi ở bên anh em mới ngủ được.
Anh cụp mắt xuống, lông mi rất dài, trên người mặc một chiếc áo nỉ từ thời thiếu niên, có mùi như cỏ phơi dưới nắng.
Ánh mắt họ chạm nhau, Chung Ý tức giận: "Làm sao em biết được? Em chưa bao giờ ngủ với ai khác cả!"
Bầu không khí bỗng chốc im lặng, tựa như trong vô hình có một lá thư nhỏ bốc cháy. Sức nóng lây lan không thể khống chế, ngọn lửa lan ra cánh đồng không thể ngăn cản, đôi mắt của Chung Ý mở to, không thể thua về khí thế. Mặt cô đỏ bừng nhìn Cố Thanh Hoài.
Cố Thanh Hoài bị tiếng thét của cô làm cho choáng váng, sau một lúc, trên gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười.
Chung Ý đưa tay nhặt chiếc gối lên ném vào người anh, mới sáng sớm mà tên khốn đẹp trai này không để yên tĩnh được.
Cố Thanh Hoài bắt được: "Tấn công cảnh sát à đạo diễn Chung."
Đôi mắt phượng đó đang mỉm cười, hiền hậu và trong sáng, anh giống như dỗ dành trẻ con: "Đi thôi."
Chung Ý sửng sốt: "Đi đâu?"
Cố Thanh Hoài: "Ngắm mặt trời mọc."
Lúc họ ra ngoài mới có năm giờ, Chung Ý và Cố Thanh Hoài lại bắt gặp hàng xóm đang tập thể dục buổi sáng ở tầng dưới.
Bà hàng xóm liếc nhìn chàng trai cao to phía sau Chung Ý: "Chung Ý đưa bạn trai về nhà à?"
Chung Ý không biết trả lời thế nào, Cố Thanh Hoài nhìn cô ra vẻ ngây thơ, hơi ghé sát vào tai cô: "Bà ấy đang hỏi em có phải mang bạn trai về nhà hay không kìa."
Cô kiên quyết đi về phía trước, hai tai nóng bừng.
Anh diễn nhập tâm quá?
Hay là nghiện đóng vai bạn trai của cô rồi?
Đầu của Chung Ý "ù ù", như thể có hàng vạn con ong nhỏ đang bay xung quanh.
Vì thế cô không nhìn thấy anh cảnh sát trẻ tuổi phía sau đang khẽ cười.
-
Phải mất hơn một tiếng đi bộ từ chân núi lên tới đỉnh núi.
Vì leo núi nên Chung Ý mặc trang phục rộng rãi và thoải mái, áo phao lông vũ ngắn màu trắng tinh phồng to, kết hợp với quần jean ống rộng màu xanh và đôi boots Martin kiểu trung tính.
Cô là một người đẹp có thể có phong cách riêng, ngay cả khi khoác miếng rẻ lau, khuôn mặt và vóc dáng nổi bật bị cô che giấu trong những bộ trang phục phi giới tính khiến cô trông như vô hình.
Cố Thanh Hoài mặc đồ đen, vừa lạnh lùng vừa ngầu, giọng nói còn lạnh hơn cả không khí mùa đông: "Em dẫn bác sĩ đó tới đây chưa?"
Chân như bị nhét chì, Chung Ý chẳng suy nghĩ gì, buột miệng nói: "Anh có hứng thú với anh ấy à?"
Cố Thanh Hoài tự giễu cười nói: "Không có hứng thú."
Chung Ý thở hổn hển: "Vậy mà anh hỏi từ hôm qua tới giờ?"
Đôi mắt Cố Thanh Hoài đen nhánh cụp xuống: "Anh có hứng thú với em hơn."
Chung Ý khựng lại, Cố Thanh Hoài cũng không thèm nhìn cô, bóng lưng cao gầy, sao anh có thể nói ra những lời như vậy mà không đỏ mặt?
Những cô gái đi ngang qua anh đều kinh ngạc. Khi ánh mắt chuyển từ Cố Thanh Hoài sang cô thì sự ngạc nhiên chuyển thành ghen tị.
Anh bẩm sinh có dáng người nổi trội, thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào, cô thực sự muốn giấu anh đi mãi mãi.
Khi anh ở bên cạnh cô, dường như thời gian ba năm chia tay chưa từng tồn tại.
Người mà cô nhớ nhưng từ khi còn trẻ đến tận bây giờ, cô rất muốn giữ cho riêng mình.
Ngoài việc ngắm mặt trời mọc, Chung Ý còn có một hành trình quan trọng hơn.
Gần đó có một ngôi chùa, ngày đầu năm mới người dân đổ xô về hướng đó.
Cô gọi anh: "Cố Thanh Hoài, chúng ta vào chùa xá Phật đi."
Chung Ý nghiêm túc nói: "Không, ở đây thực sự rất linh."
Đồng chí Cố Thanh Hoài, một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhướng mày: "Linh thế nào?"
Chung Ý không dừng bước chân, giọng nói của cô nhẹ nhàng, êm ái như lông hồng, giọng điệu rất tùy hứng: "Năm đó em đến lạy Phật, rồi em gặp được anh."
Cố Thanh Hoài hơi kinh ngạc: "Em đã xin cái gì?"
Vành tai của Chung Ý vốn đã đỏ bừng, cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được: "Chuyện này em không thể nói cho anh biết."
Ở lối vào của ngôi chùa, một dòng người đi bộ vô tận.
Chung Ý quay người gọi Cố Thanh Hoài: "Đi theo em nhé."
Cố Thanh Hoài dừng lại, trầm giọng nói: "Ở cửa Phật thanh tịnh, có lẽ anh cũng tính là tội phạm giết người."
Chung Ý im lặng, đoán chừng khi thực hiện nhiệm vụ từng có thời điểm anh không thể không nổ súng.
Trước mặt, Cố Thanh Hoài mặc áo khoác đen, quần thể thao, dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng, ánh mắt vẫn sáng. Nhưng khí thế trên người anh quá mạnh, thần thái lạnh lùng, một cảm giác chỉ có ở quân nhân cảnh sát.
Cô không ép buộc nữa: "Vậy thì đợi em nhé, em vào nhanh thôi."
Ngôi chùa tràn ngập hương thơm, Chung Ý bước vào một mình và quỳ xuống trước tượng Phật từ bi.
Năm đó cô vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh và chuẩn bị vào cấp 3 nên cô đến đây cùng cha mẹ.
Điều cha mẹ mong muốn là cô thi đỗ đại học, vào một trường tốt, tìm được một công việc tốt, cả đời không phải chật vật kiếm sống.
Cô quỳ trước Đức Phật từ bi.
Cô bé sau một năm bị bắt nạt ở trường đã không cầu mong được đề tên trên bảng vàng.
Cô không ôm hy vọng, điều cô muốn là---
Cho con gặp được thần hộ mệnh của mình đi.
Sau đó, vào tiết tự học buổi tối, cô gặp Cố Thanh Hoài khi đang bị Tiền Vinh chặn ở đầu ngõ.
Lúc này cô đang quỳ trước mặt Đức Phật, giống như một cô bé tuyệt vọng đi vào bước đường cùng.
Nhưng lần này, cô không cầu mong gặp được thần hộ mệnh của mình, cô muốn trở thành thần hộ mệnh của người trong lòng.
Trong chùa, Chung Ý chắp hai tay lại và thành tâm cầu nguyện.
Đức Phật trên cao.
Đừng để anh phải chịu đau khổ nữa.
Nếu anh ấy muốn những ngôi sao, hãy cho anh ấy những ngôi sao.
Nếu anh ấy muốn mặt trăng, hãy cho anh ấy mặt trăng.
Tất cả những tình yêu không thể có được, tất cả những tai họa đau khổ, hãy để hết lên người con.
Cảm ơn Người.
Bên ngoài chùa, Cố Thanh Hoài cũng nhắm mắt lại.
Phật ở trên cao.
Cô gái trước mặt Người là bạn gái cũ duy nhất của con, đồng thời cũng là người con đang yêu.
Con đã gây nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu xin cho bản thân, con chỉ mong cô ấy có thể bình an, đạt được mọi ước muốn.
Tia nắng đầu tiên của năm mới chiếu xuống. Khi ánh mắt họ gặp nhau, cô cong mắt cười.
-
Mặt trời mọc dường như diễn ra trong tích tắc và bầu trời đổi màu trong chớp mắt.
Chung Ý mang theo chiếc máy ảnh, vào ngày đầu năm mới, có anh bên cạnh, mọi thứ đều đáng ghi nhớ.
Kết quả, ống kính từ từ chuyển từ biển mây rực rỡ sang người bên cạnh.
Khuôn mặt trong máy ảnh có đường nét đẹp trai không chê vào đâu được, chắc chắn có thể gánh được mọi kiểu chụp cận mặt.
Chung Ý, thừa nhận đi.
Phong cảnh dù có đẹp đến mấy cũng không thể so sánh được với người bên cạnh.
Cô búng ngón tay, ra hiệu cho Cố Thanh Hoài nhìn vào camera: "Cảnh sát Cố, cười cái nào."
Cố Thanh Hoài nhìn thẳng vào camera, tức giận nói: "Anh là cún của nhà em à? Em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm."
Vẻ đẹp của anh mang cảm giác xâm lược, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến trái tim đập loạn xạ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Máy ảnh quá lớn, thân máy và thấu kính cứng che mất mắt và mũi của Chung Ý, chỉ để lộ môi và cằm.
Khóe miệng cô nhếch lên, răng cắn môi.
Cố Thanh Hoài không khỏi thắc mắc phải chăng lúc này đôi mắt bị máy ảnh chặn lại đã biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười, Chung Ý nhấn nút chụp một tiếng, hình ảnh trước mặt vĩnh viễn được đóng băng.
Chung Ý cúi đầu nhìn "kiệt tác" vừa rồi của mình.
Cố Thanh Hoài đi ở phía sau cô, anh quá cao, đứng sau lưng cô phải hơi khom người xuống.
Bóng tối của hai người trên mặt đất nép vào nhau, ngoài bóng tối còn có khí chất áp đảo của anh.
"Cho anh xem." Anh nói nhẹ nhàng, hơi thở dường như phả vào tai và một bên cổ.
Hai tai Chung Ý dần đỏ lên, dường như chỉ cần cô hơi đứng thẳng lên hoặc ngả người ra sau một chút là cô có thể tựa vào lòng anh, nên cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh tiếp lời: "Anh khá ăn ảnh đấy."
Sau lưng là biển mây rực rỡ trên đỉnh núi. Gần đó, đường nét của anh cảnh sát trẻ hiện rõ đến mức chỉ có thể nhìn thấy trong một bức tranh.
Đôi mắt và khóe miệng anh hơi cong, đó là một nụ cười rất thuần khiết, không có sự mỉa mai hay đùa cợt thường ngày. Ánh mắt sáng ngời, không chút hung dữ nào, ai nhìn vào cũng đều rung động vì đôi mắt đẹp.
"Đạo diễn Chung chụp đẹp đấy."
Chung Ý rất hưởng thụ, không hể rời mắt khỏi bức ảnh.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cằm của anh đặt ở trên vai cô. Cô nhìn lên trên nữa, sống mũi thẳng tắp, lông mi dày như lông vũ.
Trái tim cô loạn nhịp, ở khoảng cách gần như vậy, hô hấp cũng không còn bình thường nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Anh có vẻ rất thích chụp ảnh, cười lên rất đẹp."
Đôi mắt và khóe miệng anh đều cong lên, trong thoáng chốc anh vẫn là thiếu niên cô thầm mến.
"Em ngốc hả?"
Cố Thanh Hoài thuận tay vuốt mái tóc dài của cô, trong lời nói ẩn chứa sự cưng chiều khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Chung Ý cau mày, vẻ mặt không vui: "Sao lúc nào anh cũng nói em ngốc thế?"
Cố Thanh Hoài bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Anh cười không phải vì thích chụp ảnh."
Chung Ý bối rối: "Thế là vì sao?"
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, ánh mắt vui vẻ, khuôn mặt như thời thiếu niên khiến lòng người rạo rực.
Anh hơi cúi người nhìn thẳng vào cô, nói từng chữ với cô: "Anh cười bởi vì khi chụp ảnh, anh nhìn thấy em."