Mối Hôn Sự Bán Chịu Dao
Tạ Lão Hầu Gia nhìn Tạ Minh Xuyên đang cuống cuồng, trong mắt lộ vẻ bất mãn.
Vẻ mặt Tạ Minh Xuyên cứng lại, rồi hắn siết chặt nắm đấm.
Tạ phu nhân tức thì hoảng hốt, chẳng màng đến gì khác, vội bước lên kéo tay áo Tạ Minh Xuyên:
"Xuyên Nhi, đừng chọc giận ông nội con."
Tạ Minh Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt lo lắng cầu khẩn của Tạ phu nhân, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, ta không nhịn được cười.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đây chính là cái gọi là tình cảm của đàn ông.
Giữa ta và Liễu Tân Nguyệt môn đăng hộ đối, hắn chọn Liễu Tân Nguyệt.
Giữa ta và tước vị Thế tử, hắn chọn tước vị.
"Còn ngây ra đó làm gì, ra tay!"
Tạ Lão Hầu Gia vừa ra lệnh, lập tức có hai hộ vệ cao to lực lưỡng tiến đến định lôi ta đi.
Tạ Minh Xuyên cắn chặt môi, đau đớn nhắm mắt không dám nhìn nữa.
Ngược lại là Liễu Tân Nguyệt, dù bị trói và bịt miệng, nghe thấy lời này vẫn vô cùng phấn khích, không ngừng phát ra tiếng "ư ư".
Tạ phu nhân cũng có vẻ mong chờ.
Xem ra, vị hôn thê xuất thân chân lấm tay bùn như ta đây, chính là nỗi nhục trong lòng tất cả người nhà họ Tạ.
Ta bị hộ vệ kẹp chặt tay, nhưng không hề hoảng loạn chút nào.
"Tạ Lão Hầu Gia, ngài có nghe thấy tiếng gì không?"
Thấy ta ngẩng mặt hỏi, Tạ Lão Hầu Gia thờ ơ liếc ta một cái:
"Chết đến nơi rồi còn giả thần giả quỷ."
Tuổi đã cao, tai cũng không còn thính nhạy nữa.
Nhưng trong sân này không thiếu người trẻ tuổi.
Tạ Minh Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn quanh quất, dường như có chút không chắc chắn:
"Ta hình như nghe thấy tiếng ngựa hí, nhưng giờ này, bên ngoài không phải đang giới nghiêm sao?"
Không chỉ có tiếng ngựa hí.
Còn có tiếng bước chân, tiếng áo giáp va vào nhau khi di chuyển, tiếng bước chân đều tăm tắp.
Rõ ràng, có một đội quân lớn trang bị đầy đủ vũ khí đang tiến về phía Tạ phủ.
Tạ Lão Hầu Gia cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, sắc mặt biến đổi vô cùng đặc sắc.
Như muốn khóc, lại như muốn cười.
Cuối cùng, khi nhìn thấy người thanh niên dẫn quân tiến vào, vẻ mặt ông ta biến thành tuyệt vọng hoàn toàn.
Môi ông ta mấp máy hồi lâu, mới rệu rã quỳ xuống hành lễ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vi thần, tham kiến Thái tử điện hạ."
Thái tử chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái, ngược lại nhanh chân bước đến trước mặt ta, gương mặt trẻ tuổi mà uy nghiêm lại mang mấy phần kính cẩn:
"Tống cô nương, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Người nhà họ Tạ ngây người.
Ngay cả Liễu Tân Nguyệt cũng ngừng giãy giụa, trợn to mắt nhìn ta không thể tin nổi.
Tạ Lão Hầu Gia thì càng giống như sắp trúng gió đến nơi.
Hộ vệ đang giữ ta thấy Thái tử chào hỏi ta, sớm đã sợ đến hồn bay phách lạc.
Giờ phút này đang quỳ rạp dưới đất, liều mạng dập đầu.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tạ Minh Xuyên lộ vẻ mờ mịt:
"Tống Thanh Thư, nàng, sao nàng lại quen biết Thái tử?"
Ta xoa xoa cánh tay bị giữ đến ê ẩm, nhướng mày với hắn:
"Đương nhiên là quen biết."
"Bởi vì, Thái tử nợ nhà họ Tống ta một món nợ bán dao."
"Hôm nay ngài ấy đến đây, là để trả nợ đó."
Quý nhân mà Tạ gia bám vào lúc trước chính là Tam Hoàng Tử.
Mà việc Tam Hoàng Tử muốn g.i.ế.c Thái tử đoạt ngôi vị trữ quân, chính là lời tiên tri cha ta đã đưa cho Thái tử.
Để báo đáp, Thái tử đã hứa với ta, sẽ giao vận mệnh của Tạ gia vào tay ta.
Ta muốn họ sống, ngài ấy sẽ xử lý nhẹ nhàng.
Ta muốn họ chết, Tạ gia sẽ vì tội theo Tam Hoàng Tử mưu phản mà bị tru di cả nhà.
Nghe xong lời ta nói, Tạ Lão Hầu Gia ôm ngực, miệng không ngừng thở hổn hển, giống như một con trâu già mắc bệnh.
Tạ phu nhân thì dứt khoát trợn trắng mắt, ngất lịm trong vòng tay Quế ma ma.
Chỉ có Tạ Minh Xuyên, mừng rỡ đứng dậy, còn định tiến tới nắm tay ta.
"Thanh Thư, nàng cũng là người Tạ gia, nàng chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn Tạ gia gặp chuyện đúng không?"
Ta ghét bỏ đẩy hắn ra, cảm thấy người này đúng là ngu đến nực cười:
"Tạ Minh Xuyên, lúc nãy khi ông nội ngươi muốn g.i.ế.c ta, sao ngươi không nói ta là người Tạ gia?"
Tạ Minh Xuyên ấp úng hồi lâu, mới ngập ngừng nói:
"Ông nội lúc nãy chỉ nói lời tức giận thôi, nàng còn trẻ, sức khỏe lại luôn tốt, ba mươi trượng, không đánh c.h.ế.t người được đâu."
"Ta không hề muốn nàng chết, ta định đợi nàng chịu phạt xong, ta sẽ đi mời đại phu giỏi nhất đến xem vết thương cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com