"Ba mươi trượng không đánh c.h.ế.t người đúng không, được thôi, làm phiền Thái tử điện hạ, người nhà họ Tạ cứ chiếu theo luật pháp, nên định tội thế nào thì định tội thế ấy."
"Chỉ là trước khi định tội, mỗi người cứ 'thưởng' cho ba mươi trượng trước đã."
Tạ phu nhân vừa mới tỉnh lại nghe thấy lời này, lại ngất đi lần nữa.
Người duy nhất không bị dùng hình là Liễu Tân Nguyệt.
Sau khi mấy quan binh cởi dây trói trên người nàng ta, nàng ta như phát điên xé toạc bộ hỉ phục trên người, toàn thân m.á.u me đầm đìa không còn mảnh da lành lặn.
Trông không ra người không ra ma, cực kỳ đáng sợ.
Tạ Lão Hầu Gia đương nhiên không thoát khỏi án tử hình.
Những người còn lại thì khá hơn, sung quân đi đày, lưu đày ba ngàn dặm, phát phối đến Bắc Cương.
Trước khi hành hình, ta vào địa lao thăm Tạ Lão Hầu Gia một lần.
Ông ta gầy rộc đi trông thấy, như thể chỉ sau một đêm đã bị rút cạn tinh thần, trông như người gần đất xa trời.
"Tạ Hầu gia."
"Cảnh tượng này, có quen thuộc không?"
"Nếu không có con d.a.o và lời tiên tri của ông nội ta năm xưa, Tạ gia cũng đã có kết cục này rồi."
"Nay Tạ gia đã hưởng thêm mười lăm năm vinh hoa phú quý, đã là quá hời cho các người rồi."
Nhìn thấy ta, đôi mắt đục ngầu của Tạ Lão Hầu Gia đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Ông ta bò tới nắm chặt lấy song sắt nhà lao, mu bàn tay khô gầy nổi đầy gân xanh:
"Tống Thanh Thư, trước kia là ta sai rồi, tất cả đều là lỗi của ta!"
"Tống gia đã có thể bán d.a.o cho ta một lần, liệu có thể bán thêm lần thứ hai không?"
"Cháu trai ta sức khỏe yếu đuối, lưu đày ba ngàn dặm chưa chắc sống nổi, có thể nào... để lại cho Tạ gia ta một mầm mống không?"
Ta nghĩ ngợi một lát, đến Tạ gia lâu như vậy, hình như chưa từng có ai cho ta sắc mặt tốt.
Tạ Minh Xuyên đi đầu trong việc không ưa ta.
Những người con thứ khác, đương nhiên nhìn mặt hắn mà làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từng người một coi ta như quả bóng da, không có chuyện gì cũng chạy tới đá cho vài cái.
Vì vậy, ta phủi phủi vạt váy đứng dậy, lắc đầu với Tạ Lão Hầu Gia:
"Ta không thích người nhà họ Tạ."
"Dao của ta, không thể bán cho các người được."
Tạ Lão Hầu Gia khuỵu xuống đất, hai hàng nước mắt trong chảy dài trên gương mặt già nua.
"Trời muốn diệt Tạ gia ta."
"Không phải trời, là sự thất tín của ông, là thói mắt chó coi thường người của Tạ gia đã hại chính các người."
Nói xong, ta không nhìn Tạ Lão Hầu Gia thêm lần nào nữa.
Đi ngang qua một phòng giam khác, Tạ Minh Xuyên gọi ta lại.
Ta không kiên nhẫn nói chuyện với hắn, nhưng Tạ Minh Xuyên lại hét lớn:
"Tống Thanh Thư, có phải nàng chưa từng thích ta dù chỉ một chút nào không."
Ta dừng bước, cảm thấy Tạ Minh Xuyên đúng là nực cười hết sức.
"Thích ngươi cái gì?"
"Thích ngươi dung túng người khác bắt nạt ta, thích cả nhà ngươi đối xử lạnh nhạt với ta, hay là thích ngươi luôn luôn bảo vệ Liễu Tân Nguyệt?"