Mối Hôn Sự Bán Chịu Dao

Chương 6



Khách khứa đã về hết nhanh vậy sao?



Hắn ta không ở yên trong phòng hoa chúc, chạy đến đây làm gì?



12、



"Ông nội nói, mười lăm năm trước, ông đúng là đã đồng ý hôn sự này."



"Tống Thanh Thư, là Tạ gia đã phụ nàng."



Tạ Minh Xuyên khe khẽ thở dài, nhìn thấy bộ dạng chật vật bị trói của ta, mặt lộ vẻ áy náy.



Hắn nhẹ nhàng cởi trói cho ta, định chạm vào vết thương trên cổ tay ta, nhưng bàn tay lại khựng lại giữa không trung.



"Đau lắm không?"



"Nàng yên tâm, chuyện của nàng, ta nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng."



Ta hơi tò mò:



"Ngươi định cho ta câu trả lời thế nào đây?"



Liễu Tân Nguyệt được cưới hỏi đàng hoàng với mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng rước vào cửa, chẳng lẽ hắn còn có thể bỏ vợ để cưới lại ta sao?



Tạ Minh Xuyên khựng lại, quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt ta:



"Ta sẽ sắp xếp cho nàng một sân viện khác."



"Danh phận cũng sẽ nâng từ Lương thiếp lên Quý thiếp. Sau này mọi đãi ngộ của nàng trong Tạ phủ đều sẽ theo tiêu chuẩn của phu nhân."



Ta cười như không cười nhìn hắn:



"Quý thiếp thì cũng vẫn là thiếp."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tạ Minh Xuyên nắm lấy tay ta, thái độ vô cùng tha thiết:



"Tống Thanh Thư, nàng không thể thông cảm cho ta một chút được à?"



"Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng mà, danh phận có thật sự quan trọng đến thế không?"



"Đợi sau này nàng sinh con, ta sẽ ghi đứa bé dưới tên Tân Nguyệt, để nó trở thành đích tử của Tạ gia."



"Nể mặt ta, nàng đừng so đo những chuyện vặt vãnh này nữa được không?"



Ha, mặt mũi lớn thật đấy.



Ta rút tay về, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai:



"Tạ Minh Xuyên, ngươi và ông nội ngươi giống nhau thật đấy."



"Người Tạ gia các người, đúng là cá mè một lứa."



Mặt Tạ Minh Xuyên đỏ bừng lên, môi mấp máy hồi lâu, vẻ mặt có phần tiu nghỉu:



"Tống Thanh Thư, nàng đã là người của Tạ gia, đương nhiên phải cùng Tạ gia một vinh cùng vinh, một nhục cùng nhục."



"Ta đã xin lỗi nàng rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?"



Ta ngạc nhiên nhìn hắn, Tạ Minh Xuyên xin lỗi ta rồi ư?



Sao ta không biết nhỉ?



13、



"Tống Thanh Thư, con hồ ly tinh kia, mau cút ra đây cho ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Liễu Tân Nguyệt dẫn theo một đám người, vẫn mặc bộ giá y đỏ rực, một cước đá tung cửa phòng.



Thấy Tạ Minh Xuyên đang ngồi sát cạnh ta, mắt nàng ta trợn trừng, tưởng như có lửa sắp phun ra từ trong con ngươi.



"Biểu ca, hôm nay rõ ràng là đêm tân hôn của chúng ta, vậy mà huynh lại lén lút sau lưng muội đến tìm nó."



"Có phải huynh thích nó rồi không?"



"Huynh làm vậy, bảo muội biết giấu mặt vào đâu?"



Chuỗi câu hỏi dồn dập của Liễu Tân Nguyệt khiến Tạ Minh Xuyên hơi chột dạ, hắn đứng dậy, ôm vai nàng ta, dịu giọng dỗ dành:



"Tân Nguyệt, ta đã bảo nàng ở trong phòng đợi ta rồi mà?"



"Nàng yên tâm, nàng là phu nhân được Tạ gia cưới hỏi đàng hoàng, không ai có thể vượt mặt nàng được."



"Ta đến tìm Tống Thanh Thư, chỉ là để nói rõ mọi chuyện với nàng ấy thôi."



Hắn vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho ta, ta hiểu ngay ý hắn.



Đây là muốn ta cùng hắn dỗ dành Liễu Tân Nguyệt.



Liễu Tân Nguyệt từ nhỏ đã được nuông chiều quen thói, tính tình ngang ngược, đương nhiên đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.



Nàng ta níu lấy tay áo Tạ Minh Xuyên, khóc lóc nức nở như mưa như gió:



"Biểu ca, hôm nay Tống Thanh Thư trước mặt bao nhiêu người làm muội mất hết mặt mũi, không ngẩng đầu lên được."



"Không phạt nó, sau này muội làm sao làm mợ chủ Tạ phủ được nữa?"



"Muội mới là vợ huynh, sao huynh lại thiên vị nó?"



Tạ Minh Xuyên luống ca luống cuống dỗ dành, trán vã cả mồ hôi.



Cuối cùng hết cách, hắn đành ném ánh mắt cầu cứu về phía ta:



"Tống Thanh Thư, nàng xin lỗi phu nhân một tiếng đi."





Câu nói này, quen thuộc thật đấy.



Bao năm qua, ta đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần, nghe đến mức tai sắp đóng kén đến nơi rồi.



Ta thấy đầu óc mình đúng là bị lừa đá rồi.



Hoặc cũng có thể là quá lâu không đi đòi nợ, nên quên mất cách đòi rồi.



Đã đến nước này rồi, mà vẫn phải đứng đây chịu đựng hai kẻ này.



14、



Liễu Tân Nguyệt khóc lóc ỉ ôi một hồi, thấy ta vẫn lạnh mặt không nói tiếng nào, nàng ta càng thấy mất mặt.



"Người đâu! Đánh nát cái miệng tiện của nó cho ta!"



"Đứng lại!"



Tạ Minh Xuyên quát bà v.ú đang xắn tay áo xông lên, rồi bất đắc dĩ day trán:



"Tân Nguyệt, nể mặt ta, đừng làm loạn nữa."



"Dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta, mình về phòng đi."



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com