"Tạ Minh Xuyên, ngươi từng nghe về Người bán d.a.o bao giờ chưa?"
"Người bán d.a.o là truyền nhân của Quỷ Cốc Tử, d.a.o của họ chỉ cho nợ chứ không bán, đồng thời sẽ để lại một lời tiên tri. Đợi khi nào lời tiên tri thành hiện thực, họ sẽ quay lại để đòi nợ."
"Mười lăm năm trước, ông nội ta đã cho Tạ Lão Hầu Gia nợ một con dao, và nói rõ rằng đợi đến khi ông ấy được phong Hầu bái Tướng, sẽ để ta đến đòi món nợ này."
"Món nợ đó, chính là hôn sự của ta và ngươi."
"Khi đó Tạ gia gặp đại họa, Tạ Lão Hầu Gia tưởng như sắp mất mạng đến nơi."
"Chính ông nội ta đã thay Tạ gia giới thiệu vị quý nhân kia, cũng chính ông nội ta bảo Tạ Lão Hầu Gia đến đợi dưới gốc hòe già phía đông thành, nhờ thế mới tìm được chứng cứ lật lại vụ án."
"Dùng tính mạng của cả trăm người Tạ gia để đổi lấy hôn sự này, Tạ Minh Xuyên, ngươi thấy có thiệt thòi không?"
Tạ Minh Xuyên kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu sau mới cau mày lên tiếng:
"Những gì nàng nói đều là sự thật?"
Ta cũng hơi ngạc nhiên:
"Sao thế, Tạ Lão Hầu Gia không nói cho ngươibiết à?"
Liễu Tân Nguyệt không thể nhịn thêm được nữa, tức tối đứng bật dậy, xông đến đẩy ta:
"Ngươi chỉ là đồ nhà quê chân lấm tay bùn, dựa vào cái đám các ngươi thì lấy gì ra mà cứu Tạ gia?"
"Hôm nay là ngày đại hôn của ta, ngươi rõ ràng vì ghen ăn tức ở nên mới bất mãn, cố tình bịa ra lời nói dối trắng trợn như vậy."
"Biểu ca, huynh xem nó kìa, dám vu oan Tạ gia vong ân bội nghĩa!"
Ánh mắt Tạ Minh Xuyên chợt trở nên sắc lạnh.
Hôm nay trong phòng tân hôn quy tụ toàn danh gia vọng tộc kinh thành, nếu những lời ta nói bị truyền ra ngoài, danh tiếng Tạ gia coi như vứt đi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chịu ơn không báo, hạ thê làm thiếp, thất hứa cưới người khác.
Mang cái tiếng xấu như vậy, Tạ gia e rằng khó lòng đặt chân ở kinh thành này nữa.
"Người đâu!"
"Bịt miệng nó lại, lôi xuống cho ta!"
Tạ Minh Xuyên vừa dứt lời, lập tức có hai bà v.ú vai u thịt bắp hùng hổ lao tới.
"Để mọi người chê cười rồi, đây là một nàng hầu của ta, ngày thường hay ghen bóng ghen gió."
"Giờ thấy ta cưới vợ mới, vì quá ghen tức nên hóa rồ rồi."
Tạ Minh Xuyên vừa nói xong, mấy người họ hàng nhanh trí lập tức hiểu ý, bước lên đỡ lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ôi dào, nhìn nàng ta đã thấy có vẻ không bình thường rồi, ánh mắt cứ là lạ, ghê người!"
"Phải đấy, ngày vui thế này mà cố tình mặc đồ tang, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho cô dâu chú rể."
Mọi người mỗi người một câu, phòng tân hôn nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
11、
Ta bị bịt miệng, nhốt vào căn phòng phía tây.
Hai bà v.ú kia rõ ràng cực kỳ căm ghét ta, động tác vừa thô bạo vừa lỗ mãng.
"Phỉ! Đồ tiện tì không biết xấu hổ, dám phá đám cưới của thiếu gia!"
Một bà vú, có lẽ vì nôn nóng muốn lấy lòng mợ chủ mới, liền đạp mạnh vào đầu gối ta, ép ta quỳ sụp xuống đất.
Bàn tay thô ráp của bà ta siết chặt cằm ta, ánh mắt sắc như d.a.o tẩm độc:
"Đợi phu nhân tới đây, mày cứ chờ bị lột da đi!"
Chỉ tiếc rằng, người sắp bị lột da không phải ta, mà là Liễu Tân Nguyệt.
Bởi vì nàng ta đang mặc bộ giá y do chính tay ta thêu.
Cha ta là Người bán dao, còn mẹ ta là Nhị bì tượng.
Nhị bì tượng, hay còn gọi là Thợ may xác chết, chuyên phụ trách khâu vá tử thi, đảm bảo người c.h.ế.t được toàn thây khi nhập liệm.
Kim chỉ dùng để khâu vá tử thi đều là loại đặc chế, toàn là vật chí âm chí tà, để tránh mạo phạm vong hồn.
Khi thêu bộ giá y này, ta đã dùng chính cây âm châm đó.
Bộ giá y này âm khí cực nặng, chỉ có ta mặc mới có thể bình yên vô sự.
Liễu Tân Nguyệt đã cướp mất bộ giá y của ta, e rằng không sống nổi qua đêm nay.
Hai bà v.ú chửi đổng một hồi, véo mạnh vào người ta một cái, rồi mới hậm hực đóng cửa bỏ đi.
Hai tay bị trói quặt ra sau lưng, ta phải loay hoay một lúc mới đứng dậy nổi từ dưới đất.
Dây trói siết rất chặt, cổ tay đau rát bỏng, chắc là đã trầy cả da rồi.
Tốt lắm, món nợ Tạ phủ nợ ta lại dày thêm rồi.
Trong phòng không thắp nến, ánh trăng xuyên qua giấy dán cửa sổ rọi xuống sàn, cũng đủ để nhìn loáng thoáng cách bài trí trong phòng.
Góc tây bắc kê một chiếc ghế quý phi, ta lê bước đến ngồi xuống, định bụng nghỉ một lát rồi tìm cách cởi trói.
Ai ngờ vừa nghỉ, lại nghỉ hơi lâu.
Mãi cho đến khi tiếng mở cửa vang lên ngoài phòng, Tạ Minh Xuyên đứng ngược ánh nến ngoài bậc thềm, gương mặt tuấn tú nửa sáng nửa tối, không rõ biểu cảm.