Miếu Cổ Gió Than

Chương 9



Nghe theo lời mụ Giang, Mai và Quang tức tốc tìm đến vị sư già sống ẩn trong rừng sâu. Đường đi vô cùng gian nan, phải băng qua những con dốc đá cheo leo, lội qua những con suối lạnh buốt. Nhưng với lòng quyết tâm cứu Linh, cả hai không hề nản lòng.

Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một túp lều tranh nhỏ bé nằm giữa khu rừng già. Một vị sư già với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ đang ngồi thiền định dưới gốc cây cổ thụ.

Mai và Quang vội vã tiến đến, chắp tay cung kính: "Chúng con xin bái kiến sư phụ. Chúng con có chuyện khẩn cầu xin sư phụ giúp đỡ."

Vị sư già từ từ mở mắt, nhìn Mai và Quang với ánh mắt thấu suốt. "Ta đã biết chuyện của các con. Linh, cô gái mang nghiệp chướng của quá khứ, đang phải gánh chịu sự trả thù của oan hồn Cô Hoa."

"Xin sư phụ hãy giúp chúng con. Chúng con không biết phải làm gì để cứu Linh," Quang khẩn thiết nói.

Vị sư già thở dài, chậm rãi nói: "Không ai có thể cứu một linh hồn bị thiêu sống ngoài chính những người đã trói buộc nó. Oán hận của Cô Hoa bắt nguồn từ sự tàn bạo và bất công mà dân làng xưa đã gây ra. Cách duy nhất để giải thoát cho cô ấy là để họ nhận tội – chứ không phải xin tha."

"Nhận tội?" Mai ngơ ngác hỏi lại. "Ý của sư phụ là chúng con phải làm gì?"

"Các con phải đưa sự thật về cái c.h.ế.t oan khuất của Cô Hoa ra ánh sáng. Các con phải khiến những người hậu duệ của những kẻ đã g.i.ế.c cô ấy nhận ra tội lỗi của tổ tiên. Chỉ khi họ thành tâm sám hối, Cô Hoa mới có thể được siêu thoát," vị sư già giải thích.

Mai và Quang hiểu ra ý của vị sư già. Họ phải trở lại An Mộc, phải thuyết phục dân làng nhận tội và sám hối. Đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Trước khi rời đi, vị sư già trao cho Mai và Quang một chiếc vòng cổ bằng gỗ trầm hương và một lá bùa hộ mệnh. "Hãy đeo vòng cổ này vào cho Linh. Nó sẽ giúp cô ấy trấn áp được phần nào tà khí. Và hãy luôn mang theo lá bùa này bên mình. Nó sẽ bảo vệ các con khỏi những thế lực xấu xa," vị sư già dặn dò.

Mai và Quang trở lại thành phố, vội vã đến nhà thầy pháp. Họ nhìn thấy Linh đang nằm bất động trên giường, vẻ mặt xanh xao và yếu ớt.

"Chúng ta phải đưa Linh trở lại An Mộc," Quang nói. "Đó là cơ hội duy nhất để cứu cô ấy."

Mai gật đầu đồng ý. Họ nhanh chóng thu xếp hành lý, đưa Linh lên xe và lái thẳng về An Mộc.

Khi đến làng, họ tìm đến nhà trưởng làng, kể lại mọi chuyện và xin ông giúp đỡ. Trưởng làng nghe xong, vô cùng kinh ngạc và lo lắng.

"Tôi không biết phải làm gì. Chuyện này quá sức của tôi," trưởng làng nói.

"Chúng tôi biết rằng việc này rất khó khăn, nhưng chúng tôi tin rằng ông có thể làm được. Ông là người có uy tín nhất trong làng. Chỉ có ông mới có thể thuyết phục dân làng nhận tội và sám hối," Mai nói.

Trưởng làng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Ông hứa sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp Linh và Cô Hoa.

Trưởng làng tập hợp dân làng lại tại đình làng. Ông kể lại câu chuyện về Cô Hoa, về sự tàn bạo và bất công mà tổ tiên họ đã gây ra. Ông kêu gọi mọi người hãy dũng cảm đối diện với sự thật, hãy thành tâm sám hối để chuộc lại lỗi lầm.

Ban đầu, dân làng phản ứng rất dữ dội. Họ không muốn tin vào những gì trưởng làng nói. Họ cho rằng đây chỉ là những chuyện mê tín dị đoan, không có căn cứ.

"Chúng ta không có tội. Chúng ta không liên quan gì đến chuyện đã xảy ra từ trăm năm trước," một người dân nói.

"Đúng vậy. Chúng ta không nên tin vào những lời vu khống này," một người khác nói thêm.

Tuy nhiên, trưởng làng không hề nản lòng. Ông kiên trì thuyết phục, giải thích cho dân làng hiểu rằng họ có trách nhiệm với quá khứ, họ phải chịu trách nhiệm cho những gì mà tổ tiên họ đã làm.

Cuối cùng, một số người dân bắt đầu cảm động. Họ nhớ lại những chuyện xui xẻo đã xảy ra với gia đình họ, những cái c.h.ế.t oan khuất, những bệnh tật kỳ lạ. Họ bắt đầu tin rằng lời nguyền của Cô Hoa là có thật.

Một bà lão run rẩy đứng lên, nói: "Tôi... tôi xin thú nhận. Ông cố của tôi là một trong những người đã tham gia vào việc thiêu sống Cô Hoa. Ông ấy đã kể cho con cháu nghe về chuyện này, và ông ấy rất hối hận."

Nói xong, bà lão quỳ xuống, khóc nức nở.

Những người khác nhìn thấy bà lão quỳ xuống, cũng bắt đầu cảm động. Họ lần lượt thú nhận những tội lỗi của tổ tiên họ, những hành động tàn bạo và bất công mà họ đã gây ra cho Cô Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả đình làng chìm trong tiếng khóc than và sám hối.

Trưởng làng đứng lên, nói: "Chúng ta hãy cùng nhau lập đàn cầu siêu cho Cô Hoa. Chúng ta hãy thành tâm cầu nguyện để cô ấy được siêu thoát."

Dân làng đồng loạt quỳ xuống, chắp tay cầu nguyện. Linh, người đang nằm bất tỉnh trên giường, bỗng nhiên mở mắt. Cô nhìn quanh, vẻ mặt ngơ ngác.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Linh hỏi.

"Cậu đã tỉnh lại rồi! May quá!" Mai mừng rỡ ôm lấy Linh.

"Cậu không nhớ gì sao? Cậu đã bị Cô Hoa chiếm giữ," Quang giải thích.

Linh nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô nhớ lại những hình ảnh kinh hoàng về ngọn lửa, về khuôn mặt đau khổ của Cô Hoa. Cô nhớ lại những lời nguyền rủa và oán hận.

"Tôi... tôi đã làm gì?" Linh hỏi, giọng lo lắng.

"Cậu không làm gì cả. Cô Hoa mới là người gây ra mọi chuyện," Mai trấn an.

"Nhưng tôi cảm thấy có lỗi. Tôi cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra," Linh nói.

"Không, cậu không có lỗi gì cả. Cậu chỉ là nạn nhân thôi," Quang nói.

Linh nhìn Mai và Quang, cảm thấy biết ơn vô cùng. Cô biết rằng mình may mắn khi có những người bạn như họ.

Linh quyết định đến miếu Gió Than, nơi Cô Hoa đã bị thiêu sống. Cô muốn cầu nguyện cho Cô Hoa, muốn xin cô ấy tha thứ.

Khi Linh đến miếu, cô nhìn thấy dân làng đang tập trung ở đó, lập đàn cầu siêu. Họ thành tâm cầu nguyện, mong cho linh hồn Cô Hoa được siêu thoát.

Linh quỳ xuống trước bàn thờ, chắp tay cầu nguyện. Bỗng nhiên, cô cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua. Cô cảm thấy như có ai đó đang đứng bên cạnh mình, vuốt ve mái tóc cô.

Linh mở mắt ra, và cô nhìn thấy Cô Hoa. Oan hồn của cô đang đứng trước mặt Linh, vẻ mặt thanh thản và hiền từ.

"Cảm ơn cô. Cô đã giúp tôi được giải thoát," Cô Hoa nói, giọng nhẹ nhàng.

"Tôi không làm gì cả. Dân làng mới là người đã giúp cô," Linh đáp.

"Không, chính cô đã giúp tôi nhận ra rằng oán hận không giải quyết được gì. Chính cô đã giúp tôi tha thứ cho những người đã làm hại tôi," Cô Hoa nói.

"Tôi rất vui vì đã có thể giúp cô," Linh nói.

"Tôi phải đi rồi. Tôi chúc cô hạnh phúc," Cô Hoa nói, rồi từ từ tan biến vào không trung.

Linh nhìn theo bóng dáng của Cô Hoa, cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Cô biết rằng Cô Hoa đã được siêu thoát, đã tìm được sự bình an trong cõi vĩnh hằng.

Từ sau ngày đó, làng An Mộc trở nên yên bình và hạnh phúc. Dân làng sống hòa thuận với nhau, không còn ai nhắc đến những chuyện ma quái và lời nguyền rủa nữa.

Linh, Quang và Mai trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng họ sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra ở An Mộc. Họ sẽ luôn nhớ về Cô Hoa, về những bài học mà họ đã học được từ câu chuyện của cô.

Và họ sẽ luôn trân trọng tình bạn của họ, tình bạn đã giúp họ vượt qua những khó khăn và thử thách.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com