Mèo Con Không Say

Chương 19: Thế giới thật kì diệu




“Bác sĩ Lý, có ca cấp cứu!”

Một tiếng hét vang lên kéo Thang Tư tỉnh dậy khỏi cơn mơ. Thế nhưng kẻ có phản ứng nhanh hơn cả chính là đại ca bò sữa và Tiểu li hoa.

Chờ đến khi cậu phản ứng lồm cồm bò ra cửa, đại ca bò sữa đã đứng bên cạnh xe, rướn dài cổ nhìn vào.

Ngay sau đó, Lý Mại chạy vụt qua mặt cậu, chiếc áo blouse trắng quệt qua người mèo Tư, mang theo một làn gió nhẹ.

“Có chuyện gì?” 

Thang Tư lên tiếng hỏi Tiểu li hoa đang đứng cạnh mình.

“Là Hôi Hôi.” 

Tiểu li hoa lộ rõ vẻ mặt lo lắng.

Thang Tư không quen biết Hôi Hôi.

“Hôi Hôi?”

“Hôi Hôi là bạn của đại ca bò sữa. Lần trước đến đây đã không ổn chút nào rồi, hình như là bị suy thận. Em cũng không rõ lắm. Haizz.” 

Tiểu li hoa vừa nói vừa nép vào bên cửa.

Giây tiếp theo, Lý Mại ôm một con mèo chạy vội vào bệnh viện, lao thẳng lên tầng hai. Nếu cái đuôi của Thang Tư mà thu lại chậm một chút thì chắc đã bị giẫm gãy rồi.

“Bắt đầu thở dốc từ khi nào?”

“Khoảng nửa tiếng trước, vừa phát hiện đã mang đến đây ngay.”

“Hôm nay uống nhiều nước không, có tiểu không?”

“Không chịu uống.”

Thông thường, mèo sẽ không thở dốc bằng miệng. Nếu nó bắt đầu há miệng để thở, thì chắc chắn là đang rất khó chịu, bị khó thở. Tình trạng này hầu hết thường xảy ra vào giai đoạn cuối của bệnh.

Chủ nhân của Hôi Hôi là một cô gái trẻ. Thang Tư thấy cô ấy đi theo Lý Mại lên tầng hai, giọng run rẩy dữ dội.

Thang Tư thở dài trong lòng. Cuộc sống ở bệnh viện thú y không giống như cậu tưởng tượng.

Cũng không giống như những gì Lý Mại từng miêu tả với cậu.

Trong mắt cậu, bác sĩ thú y là một công việc vừa tử tế lại vừa không quá vất vả. Dù thỉnh thoảng Lý Mại trông sẽ mệt mỏi khi về nhà sau ca trực, nhưng anh vẫn giữ được niềm đam mê, tâm trạng cũng không có gì bất thường, thậm chí còn kể vài câu chuyện vui ở nơi làm việc. Vì thế, Thang Tư nghĩ rằng đây là một công việc không tệ, thoải mái. Chỉ cần tiêm thuốc, làm một số ca tiểu phẫu, kê thuốc tẩy giun, đó là một thế giới nhỏ ấm áp và đơn thuần.

Nhưng dù có là một thế giới nhỏ bé, thì cũng phải trải qua những giây phút từ biệt.

Thang Tư không đi theo lên tầng hai, mà đi ra ngoài vài bước.

Đại ca bò sữa vẫn đứng nguyên tại chỗ. Thang Tư đi tới cọ cọ vào người y.

“Sao thế?”

“Chắc hôm nay Hôi Hôi phải đi thôi.” Đại ca bò sữa hạ thấp giọng xuống, giống như đang tuyên bố một bí mật, lại như thể đã có linh cảm từ trước.

“Khi vừa hết ba tháng tuổi, Hôi Hôi đã được nhận nuôi rồi . Hừ, đúng là lớn lên đẹp đẽ thì khác biệt thật. Nghe bác sĩ Lý nói có lần, cô gái vừa rồi bị rò rỉ khí gas khi đang tắm, ngộ độc khí carbon monoxide và ngất trong nhà tắm. Là Hôi Hôi chạy ra kêu rất nhiều tiếng, bố mẹ cô ấy mới phát hiện. Nếu trễ một chút, có lẽ đã để lại di chứng rồi. Haiz, không ngờ, cậu thấy đấy, Hôi Hôi còn rất trẻ, mới sáu tuổi thôi, trẻ quá mà.” 

Đại ca bò sữa nói.

Thang Tư cúi đầu, trong lòng cảm thấy bàng hoàng: “V-vậy, đây là mạng thứ mấy của cậu ấy rồi?”

Đại ca bò sữa quay đầu nhìn cậu một cái rồi sau đó lại cười.

“Là mạng cuối.”

Thang Tư mở to mắt, không ngờ lại nhận được câu trả lời này. 

“Sau đó thì sao?”

 Sau mạng cuối cùng thì sẽ thế nào?

“Sau đó cái gì?” Đại ca bò sữa hỏi.

“Mạng cuối cùng không còn nữa thì sẽ biến mất sao?”

“Chuyện sau đó, tôi không biết đâu. Đợi đến khi tôi hết mạng cuối cùng rồi sẽ nói cậu nghe.”

Đại ca Bò Sữa lại trầm ngâm.

“Sao mà biến mất được, sẽ không biến mất đâu. Tôi còn mấy mạng nữa mà, tôi vẫn nhớ cậu ấy, bác sĩ Lý cũng nhớ cậu ấy.” Y nói

Bầu không khí chia ly luôn lan truyền rất nhanh. Thang Tư dành thời gian cảm nhận một chút, lại nhìn vào trong bệnh viện. Lý Mại chạy xuống lấy một ống tiêm không biết là gì, rồi lại vội vàng chạy lên lầu.

Quả thật sẽ không biến mất. Bây giờ, cậu cũng đã nhớ kỹ Hôi Hôi rồi.

Chợt có một cái bóng vụt qua sau lưng Thang Tư, khiến cậu cảnh giác.

Sau đó, cậu thấy trong bụi cỏ bên cổng bệnh viện có một đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn mình.

Trời đã tối dần. Thang Tư bị nhìn đến rợn sống lưng, có hơi sợ.

Cậu hướng về phía bụi cỏ kêu một tiếng. Ý là bảo đối phương đừng trốn nữa, có chuyện gì thì nói thẳng.

Cậu cũng không biết đây là kẻ thù truyền kiếp hay mối quan hệ nào không, bởi cậu mới biến thành mèo không lâu. Lẽ nào là mèo nhỏ được cử đến để giao nhiệm vụ và cài đặt hệ thống cho cậu sao?

Thứ trong bụi cỏ dường như hiểu được lời của Thang Tư.

Chậm rãi vươn một chân  ra, sau đó là một cú nhảy mạnh mẽ.

Đó là một chú mèo cam với toàn thân sọc thêm mấy đường màu lúa mạch và bốn chân trắng như tuyết, dáng vóc rất chuẩn, không hề béo phì.

Thang Tư nhìn chằm chằm vài giây, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Quen, quen mắt lắm nha?

Chẳng phải đây là chú mèo nhỏ mà cậu từng cứu bên cạnh thùng rác sao?

Đã lớn thế này rồi à? Thang Tư cảm thấy mình như người cha ruột sắp khóc vì xúc động, muốn tiến tới ngửi thử và hỏi xem cậu còn nhớ mình không.

Nhưng chưa kịp lại gần, mèo vàng đã thay đổi bước chân, dựng thẳng đuôi lên rồi chạy ra lề đường.

“Ê! Đừng chạy!” Thang Tư theo bản năng đuổi theo.

Mèo cam di chuyển hệt như một tên lửa nhỏ. Trong khi đó, Thang Tư chân ngắn, chạy theo vô cùng chật vật. Nhìn cái ngõ xa lạ trước mắt, cậu bỗng khựng lại.

Mèo Tư quay đầu nhìn về phía sau, ánh trăng khuyết treo trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Nhỡ mà chạy quá xa rồi không quay về được thì sao?

Cậu tuyệt đối không thể sống lang thang được. Nếu thật sự bị lạc, liệu Lý Mại có đi tìm cậu không?

“Meo!”

Một tiếng kêu ngắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Thang Tư.

Mèo cam  phát hiện cậu đã dừng lại, liền quay lại đứng cách cậu vài mét, ánh mắt đầy vẻ mệnh lệnh và thúc giục.

Thang Tư như bừng tỉnh, mọi sự trên đời đều có nhân quả. Cậu từng cứu bé mèo cam này, mèo sao có thể hại ân nhân cứu mạng mình được chứ.

Vậy nên, chuyến đi này chắc chắn sẽ có lợi cho cậu. Có khi đây là “lãnh đạo” của mèo, phát hiện ra cậu là con người lạc vào, nên vội vàng chỉ cậu cách trở lại làm người cũng nên.

Tự thuyết phục xong, Thang Tư yên tâm lạch bạch theo sau.

Con ngõ hai bên trồng đầy cây bạch quả. Gió thổi qua, lá vàng rơi phủ kín mặt đất. Thang Tư bất giác nhớ về Tết năm ngoái. Đêm giao thừa, Lý Mại muốn ở nhà với cậu nhưng Thang Tư không đồng ý, bắt anh phải về nhà ăn cơm cùng bố mẹ. Sau một buổi chiều tranh cãi, cuối cùng thỏa thuận là Lý Mại chỉ dự tiệc một lát rồi sẽ lên xe để cùng Thang Tư về nhà đón năm mới.

Khi đợi trong xe lúc đó, bên cạnh có một cây bạch quả rất to. Rõ ràng chỉ mới  đợi hơn nửa tiếng nhưng lại có cảm giác rất lâu. 

Ai mà không muốn đón năm mới với người mình yêu chứ. Về điểm này, hai người đều có chung một ý kiến.

Đi một lúc, Thang Tư chợt nhớ tới chuyện nếu làm mèo quá lâu sẽ quên mất ký ức, trong lòng bỗng thấy buồn vô cớ. Nếu quên hết, cậu sẽ cảm thấy cuộc đời này chẳng khác gì sống uổng phí.

Thực ra Lý Mại không biết rằng, bề ngoài Thang Tư trông như một người “nhìn đời lạnh nhạt” nhưng bên trong lại là một kẻ si tình cấp độ 10. Nếu được chọn giữa tình yêu, cuộc sống và tự do, cậu sẽ luôn đặt tình yêu lên hàng đầu.

Tất nhiên, những điều này Thang Tư sẽ không bao giờ nói cho hắn biết. Cậu hiểu rõ “thuyết cà rốt”: một củ cà rốt treo trước mặt thỏ trắng sẽ khiến nó cứ đi mãi không ngừng.

Thang Tư đang chìm đắm trong thế giới tinh thần của mình, thì bất ngờ nhận ra mình đã rẽ vào một khoảng sân nhỏ.

Trước mặt cậu là bốn, năm con mèo đủ loại: trắng, đen, vằn hoa. Mèo cam đứng ở ngay trung tâm.

Trời ơi, hơn một năm không gặp, con trai ra dáng thật!

Nhưng mà? Nhanh thế đã bị đưa ra xét xử rồi sao? Si tình một chút thì làm sao chứ?

Thang Tư  vẫn chưa quen với đôi tai nhạy bén của mình, cậu sẽ dễ nghe được vài lời thì thầm. Bản năng làm người nhắc nhở cậu rằng nghe lén là không tốt. Ví dụ như bây giờ:

Tam Hoa: “Cậu chắc chắn là anh ta chứ?”

Mèo cam: “Ừ ừ, tôi quan sát mấy ngày mới chọn đấy.”

Mèo đen: “Nhìn anh ta đâu có giống kiểu đó, trông như được nuông chiều quá mức thì đúng hơn.”

Mèo cam: “Ợ… thì đúng là thế thật, suýt nữa tôi cũng không nhận ra. Lần trước gặp thì anh ta có thế đâu chứ.”

Thang Tư thầm nghĩ: “Kiểu đó? Kiểu gì? Trước đây tôi không thế nào chứ??”

Cánh cửa lớn ở phòng chính kêu “két” một tiếng rồi mở ra. Thang Tư nhìn thấy một người đàn ông bước ra.

Không phải chứ? Sao người này cũng quen vậy? Có một khoảnh khắc, Thang Tư cảm giác mình không phải biến thành mèo, mà rơi vào một không gian song song, nơi mọi người đều có một thân phận khác.

Đây chẳng phải là ông chủ quán bar sao?

Tuy rằng sau khi xác định mối quan hệ, cậu và Lý Mại không quay lại quán bar đó nữa. Nhưng người pha chế này để lại ấn tượng sâu sắc với Thang Tư, vì anh ta từng rót thêm ba ly rượu cho cậu.

Mấy con mèo chỉnh tề đi đến sau lưng người đàn ông. 

Lần này đúng là xét xử thật rồi. Thế giới này điên thật!

“Meo~”

Gặp chuyện không biết làm gì thì cứ ngoan ngoãn trước đã. Thang Tư thể hiện sự thân thiện, thậm chí còn sẵn lòng gia nhập “gia tộc mèo”.

“Chậc, trí nhớ cậu cũng tốt thật đấy, vẫn còn nhận ra tôi, cả Tiểu Mễ nữa.”

Hóa ra mèo cam tên là Tiểu Mễ. Đây là cái tên mới của nó, còn người đàn ông kia chính là chủ nhân đã nhận nuôi nó.

Thang Tư ngơ ngác nhìn anh ta.

Ông chủ quán bar cúi xuống nhìn chú mèo dưới chân mình. Tuy anh ta không nói gì nhưng dường như mèo đã hiểu ý anh, kêu một tiếng “meo”.

“Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng bọn nó đã nói với cậu rồi.” Anh ta nói.

Thang Tư hoang mang vô cùng.

Tiểu Mễ bước đến gần, hít ngửi quanh cổ cậu vài cái, sau đó đối mặt với cậu…

Hóa ra, Thang Tư thật sự là “đứa con được chọn” —

Một năm trước, không phải cậu tình cờ cứu Tiểu Mễ, mà là nó chọn cậu. Hôi Hôi ở bệnh viện thú y vừa rồi, vì là mạng thứ chín nên khi rời đi sẽ cần một người dẫn dắt. Từ đó, nó sẽ mãi mãi sống hạnh phúc ở “mèo tinh cầu” mà không tiếp tục luân hồi nữa. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, nó phải trải qua một kiếp nạn, trở thành một người bảo vệ. Người được bảo vệ cũng chính là người dẫn dắt nó.

Mà Thang Tư chính là người được Tiểu Mễ chọn làm người dẫn dắt. Điều đó cũng có nghĩa là, trong kiếp sau của Thang Tư, bên cạnh cậu sẽ xuất hiện một vị thần hộ mệnh mang tên Hôi Hôi.

Lượng thông tin quá lớn khiến Thang Tư cảm thấy như mình rơi vào một cú sốc lớn. Nó liên quan đến sinh mệnh, vũ trụ, thậm chí cả cơ học lượng tử.

“Tại sao lại chọn tôi?” Cậu hỏi.

Ông chủ quán bar bật cười, “Tiểu Mễ lúc về nói với tôi rằng nó đã tìm được người cô đơn nhất ở khu vực này. Nhưng sau đó tôi bảo nó rằng nó bị cậu lừa rồi, vì rõ ràng cậu có người ở bên cạnh.”

Thang Tư: “A… vậy đây là lý do anh chuốc rượu tôi sao? Công tư lẫn lộn à!”

Tiểu Mễ nghe vậy liền cuống lên: 

 “Đại ca… em thề, em đâu biết sau đó anh ấy thế nào. Em đã theo dõi anh ấy rất lâu rồi, thấy bên cạnh không có một ai, thậm chí điện thoại cũng không gọi, tin nhắn cũng chẳng trả lời.”

… Thang Tư thầm nghĩ: “Bộ mấy người coi tôi như không khí à? Có cần điều tra kỹ thế không?”

“Haizz, dù sao thì cậu cũng đã chọn rồi, giờ chỉ còn cách làm theo quy trình thôi. Nào, đưa cậu ta vào đi.”

Thế là, Thang Tư bị “vô tình” đẩy vào trong nhà. Cậu không ngờ rằng trong đời mình lại có thể một lần nữa ngồi trong lớp học.

Thế giới này thật sự quá kỳ diệu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com