Lý Mại: Vậy, mai tôi đến đón cậu nhé? Tìm một nơi nào đó nói chuyện? Tôi biết gần nhà cậu có một quán bar yên tĩnh khá ổn.
Marshmallow.emoji: ? Anh biết tôi ở đâu à??
Lý Mại: À, trong đơn cậu điền ở bệnh viện, tôi có thoáng nhìn qua.
Lý Mại: Không phải cố ý nhìn đâu á (đã xóa)
Lý Mại: Vì tiện đường nên nhớ thôi (đã xóa)
Lý Mại: Thật ra tôi không biết, định hỏi (đã xóa)
Đối phương đang nhập…
Marshmallow.emoji (trích dẫn dòng “đến đón cậu đó”): Được 🙂
Lý Mại: [Sticker động]
Lý Mại: Vậy mai gặp nhé!
Thang Tư làm việc gấp rút cả đêm, hy sinh một nửa thời gian ngủ để lưu lại bài viết sẽ cập nhật vào ngày mai.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy nhớ những ngày chỉ làm việc bán thời gian trước đây, có cảm giác vừa nhàn nhã vừa kiếm được tiền. Quả nhiên, sở thích mà biến thành công việc thì rất dễ bị vỡ mộng.
Thật ra, cậu có thể viết vào chiều hôm sau, nhưng một khi biết buổi tối có kế hoạch nào đó, thì khả năng cao thời gian trước đó sẽ bị lãng phí. Vì cậu không thể tập trung vào việc gì cả.
Cậu thực sự ghét tính này của mình nhưng cũng hiểu rõ bản thân. Huống chi ngày mai lại không phải là một kế hoạch bình thường.
Địa điểm mà Lý Mại chọn là một quán bar yên tĩnh với bầu không khí dễ chịu. Thang Tư uống rượu khá tốt, thời đại học từng được rủ đi dự các buổi tiệc và bị ép uống vài lần nhưng may mắn là chưa từng say.
Trong lúc này cậu lại suy nghĩ, theo trực giác nghề nghiệp của cậu thì buổi tối uống rượu, có phải là một kiểu ám chỉ không? Hay là do mình nghĩ nhiều? Quán bar yên tĩnh thôi mà, nói chuyện thôi, nói chuyện thôi.
Tối hôm đó, bác sĩ Lý thật sự đến đón cậu ở dưới nhà. Đây được tính là hẹn hò không nhỉ? Cậu nghĩ trong lòng.
Thang Tư có chút căng thẳng vì không biết nên đối diện với chuyện này bằng thái độ và cảm xúc như thế nào, vừa không dám tiến tới, cũng không biết lùi lại.
Trước khi xuống nhà, cậu còn xem lại những đoạn truyện ngọt ngào mà mình từng viết với hy vọng “sao chép bài tập”. Sao mọi người lại yêu đương giỏi thế nhỉ? Chuyện này có thể học mà không cần giáo viên được không?
Không sao, chỉ là uống chút rượu thôi. Mình không say đâu, không say thì sẽ không làm mất mặt.
Phía bên kia, ở trên đường đi, Lý Mại có mang theo một bó hoa. Nhưng rồi lại thấy bó hoa có vẻ mang tính chỉ định quá rõ ràng. Nói thật thì đối phương vẫn chưa hiểu rõ mình lắm, mặc dù cả hai đều thích đàn ông nhưng cũng chưa chắc cậu ta đã có ý với mình.
Thế là Lý Mại đặt bó hoa đắt tiền ở ghế sau, dùng hay không thì cứ để tùy duyên.
Nhận được tin nhắn, Thang Tư xuống trước chờ ở cổng khu chung cư. Nơi cậu ở là một khu chung cư hiện đại, không lớn lắm nhưngcó nhu cầu rất cao. Có thể coi là “lỗ hổng vàng”, cư dân phần lớn là các cặp đôi từng học đại học gần đó hoặc giảng viên không ở ký túc xá trường.
Những nơi gần trường học thường có cảm giác tràn đầy sức trẻ, cũng tức là sự tràn ngập hormone.
Cổng khu chung cư nằm cạnh một con đường nhỏ chỉ dành cho người đi bộ, hai bên đường trồng đầy cây bạch quả. Dù bây giờ chưa phải mùa đẹp nhất của loài cây này, nhưng tán cây xanh tươi rậm rạp cũng tạo điều kiện lý tưởng cho những người trẻ.
Trong lúc chờ, đã có hai đôi tình nhân đi qua, vừa đi vừa ôm nhau, bước đi kiểu ngoằn ngoèo. Thỉnh thoảng dừng lại trêu đùa rồi lại hồn nhiên hôn nhau, hôn xong thì vội vàng bước nhanh hơn.
Đúng vậy, bây giờ là buổi tối mà.
Thang Tư bị bầu không khí này làm cho đầu óc quay cuồng, cho đến khi ngồi lên xe của Lý Mại, ngửi thấy hương trà Darjeeling nhè nhẹ.
Cậu nhìn gương chiếu hậu bên ngoài xe rồi vô tình chạm ánh mắt với người trong chiếc xe phía sau qua gương.
Cậu cảm thấy lúng túng kinh khủng, nên đã quay mặt đi và vờ ho.
Lý Mại liếc nhìn cậu một cái, anh có cảm giác cậu đang buồn ngủ.
“Ngại quá, vốn định rủ cậu đi ăn tối nhưng tối nay tôi có ca trực.”
Thang Tư đã sống ở Bắc Kinh bốn năm, đã nghe quen kiểu giọng Bắc Kinh lười biếng. Nhưng giọng điệu của Lý Mại thì hơi khác, có từ ngữ vùng miền Bắc Kinh nhưng cách phát âm lại rất tròn trịa.
“Không sao đâu, thời gian của tôi khá linh hoạt.” Thang Tư vốn định nói rằng mình không phải đi làm nhưng nghĩ lại thì thôi, nếu không sẽ phải giải thích về nghề của mình – viết tiểu thuyết gay.
Trong đầu chợt hiện ra câu thoại: “Nói nhỏ thôi! Có gì mà vẻ vang chứ?”
Vào một lúc nào đó thời gian sẽ trôi qua thật nhanh. Nắm trong tay mà lại để vụt mất.
Quán bar đó quả thực rất gần nhà cậu. Cảm giác như mới ngồi xe được năm phút, Thang Tư – người đã quen với việc mỗi lần ra ngoài mất ít nhất nửa tiếng, có chút không quen với điều này.
“Gần thế này, biết vậy không cần anh đến đón tôi rồi, tôi tự đi bộ qua cũng được mà!”
Thang Tư nói.
“Ể? Đã chuẩn bị uống rượu mà anh còn lái xe làm gì?”
Lý Mại lái xe một vòng tìm chỗ đỗ xe. Ánh mắt lướt qua bó hoa ở ghế sau, rồi đưa tay sờ mũi.
“Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ cùng cậu đi bộ về.”
“Hả? Không phải, thế anh về kiểu gì?” Thang Tư vừa nói vừa tháo dây an toàn.
“Tôi bắt taxi cũng được mà, đâu có xa.”
Cậu nói như không có gì, Thang Tư ngẩn người, rồi gật đầu. “Vậy… còn xe thì sao? Để đây à?”
Lý Mại thật sự không nghĩ đến chuyện này, đầu óc như đông cứng lại. Đột nhiên, anh nhận ra sáng mai trước khi đi làm lại phải bắt taxi quay lại lấy xe. Chết tiệt!
“Phụt.”
Thang Tư không nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn hắn. Cậu chưa bao giờ thấy bác sĩ Lý ngơ ngác thế này. Nếu được, cậu thật sự muốn lấy điện thoại ra quay lại.
Lý Mại đưa tay gãi gãi tóc sau gáy, quay đầu nhìn người ở ghế phụ. “Cười cái gì?” Rồi ánh mắt lại lảng đi đầy lúng túng.
Anh lái xe đến vì trên đường muốn mua hoa nhưng lại không chắc có hợp hay không, nên để bó hoa trong xe để cân nhắc thêm. Còn việc chọn quán bar gần nhà Thang Tư là vì muốn cùng cậu đi bộ về.
Nhìn vẻ mặt do dự của Lý Mại, rõ ràng cậu hỏi khó mất rồi, nên Thang Tư lại càng muốn cười.
Nhưng cậu không phải kiểu người thích ép buộc người khác.
“Không có gì đâu, chúng ta vào trong thôi.” Vừa nói xong đã không nhịn được, giọng nói cuối câu cũng nhẹ bẫng. Bởi vì cậu nhìn thấy Lý Mại đang cố gắng nhịn cười nhưng khóe miệng thì co giật.
Được rồi, cả hai cùng phá lên cười.
Thấy Thang Tư như vậy, Lý Mại cũng bị lây theo. Dù lý do bị chọc cười và nội dung khiến họ cười khác nhau nhưng cả hai giống như hai kẻ ngốc, đứng trước cửa quán bar cười đến mức vai run lên.
Chủ quán bar này cũng là bartender, một người trẻ tuổi, có lẽ trạc tuổi Thang Tư. Bên trong quán là tông màu tối, phong cách trang trí mang hơi hướng cổ điển, trên bàn có nến, trên tường dán rất nhiều ảnh chụp lấy liền. Ánh nến lung linh theo cơn gió nhẹ, khiến cả những bức ảnh cũng trở nên mềm mại.
Thang Tư gọi một ly bia thủ công, còn Lý Mại gọi một ly cocktail có nồng độ cồn thấp.
Thang Tư liếc nhìn hắn một cái, trong lòng có chút thắc mắc. Nhưng vì sở thích cá nhân mỗi người khác nhau, cậu không thể có định kiến gì với gu thưởng thức rượu của người khác.
Tối hôm đó, họ đã nói với nhau rất nhiều điều.
Lý Mại kể cho cậu nghe nhiều câu chuyện thú vị thời đại học: lần đầu học giải phẫu, lần đầu gặp phải người nuôi thú cưng quá đáng, lần đầu đứng trên bàn mổ…
Anh cũng kể về chú mèo mình từng nuôi, cây hồng mà anh yêu, chuyện hồi tiểu học bị cô giáo nghi ngờ trí tuệ vì ít nói, sau đó mẹ hắn đã phải đến cãi lý với cô giáo. Rồi cả chuyện hồi trung học bị bắt quả tang dùng điện thoại, sau đó lén quay lại văn phòng để lấy về…
Thang Tư nghe chăm chú mà không hề thấy chán. Những câu chuyện đó như xâu chuỗi lại, giúp cậu hình dung được một Lý Mại đầy sống động hơn. Và có một cảm giác kỳ lạ rằng bản thân cậu như được tham gia vào những trải nghiệm đó, như thể chính mình cũng từng trải qua.
Thực ra, Thang Tư rất thích nghe chuyện của người khác. Dù là những câu chuyện phi thường hay những chuyện đời thường, cậu đều cảm thấy thú vị. Có lẽ vì bản năng thích khám phá. Cậu nhớ hồi mới vào đại học, thỉnh thoảng có bạn cùng phòng gọi video về nhà và bật loa ngoài trong ký túc xá. Thang Tư đôi khi sẽ ngồi ngẩn người nghe những cuộc trò chuyện đó: nào là người nhà dặn mặc thêm áo, uống nhiều nước, tạo mối quan hệ tốt với anh chị khóa trên, không được xao nhãng học hành… Toàn những lời dặn dò vụn vặt. Bạn cùng phòng thì thường nghe với vẻ khó chịu, chỉ muốn tắt máy ngay. Nhưng Thang Tư lại cảm thấy những lời nói ấy thật ấm áp.
Âm nhạc trong quán bar vừa đủ, không quá ồn ào để ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện. Lúc này, bài hát đang phát là một bản nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng.
“Còn cậu thì sao? Kể tôi nghe chút về cậu đi.”
Thang Tư xoay xoay ly bia trước mặt, chống tay lên đầu rồi hồi tưởng. Kể về bản thân, thì nên nói gì đây?
Cậu không có một tuổi trẻ sóng gió, càng không có một tuổi thơ thú vị. Tính cách thì nhạt nhòa, đơn điệu, chẳng có gì đáng kể để nói.
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định kể về công việc của mình. Dù sao với chút tự tôn, đây cũng là điều duy nhất cậu cảm thấy mình có chút thành tựu.
“Thật ra, tôi là một tác giả viết tiểu thuyết. Nhưng là tiểu thuyết mạng thôi, không phải dạng tác phẩm nghiêm túc.”
Lý Mại khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra ngay.
“Thế thì chẳng cần đi làm, sướng thật đấy.”
Thang Tư bật cười rồi gật đầu. Lý thuyết thì là thế, nhưng nếu hắn thử thì sẽ biết ngay nó có “sướng” không.
“Tôi thấy hay mà. Tôi học văn rất tệ, hồi cấp ba cô chủ nhiệm còn nói bài văn của tôi như kiểu Google dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung.”
“Không sao, làm bác sĩ thì đâu cần giỏi văn.”
“Nhưng làm bác sĩ thì phải biết ăn nói. Đến khi làm việc thật mới nhận ra kỹ năng giao tiếp mới là môn học quan trọng nhất đại học.”
Thang Tư hoàn toàn đồng ý, gật đầu liên tục.
“Thực ra tôi viết tiểu thuyết toàn thời gian chính là để nói ít đi.”
Câu nói này lại khiến Lý Mại bị “đâm” một lần nữa. Anh cao giọng hơn: “Hồi xưa học thú y, tôi cứ nghĩ ra trường chỉ cần giao tiếp với động vật thôi. Ai ngờ lại phải nói suốt ngày.”
Họ giống như đang nói: “Không muốn làm người nữa từ lâu rồi”. Thật ngớ ngẩn. Nói chuyện một lúc lại cười phá lên.
Thật khó tin, hai người vốn ít nói, lại hẹn nhau ra ngoài uống rượu trò chuyện, cuối cùng lại tự nói đến mức cao hứng.
Quán bar này phục vụ theo kiểu thêm rượu liên tục. Đến khi Thăng Tư nhận ra, cậu đã uống đến ly thứ ba. Khi chủ quán định tới châm thêm rượu, cậu ngăn lại.
Loại rượu này ngấm sau, uống nữa là say mất. Cậu lại liếc qua ly rượu của Lý Mại.
“Anh ấy chỉ châm rượu cho tôi, không châm cho anh à?” Men rượu đã ngấm, giọng Thang Tư nghe như có chút nghèn nghẹn, cậu cảm thấy mình chắc đã say thật rồi.
“Vì tôi không uống được nhiều.”
Thang Tư suy nghĩ một chút, rồi đưa ra một kết luận hợp lý: “Không uống được nhiều mà hẹn tôi uống rượu, muốn chuốc say tôi à?” Cậu nói, ánh mắt hơi trách móc nhìn vị bác sĩ Lý nghiêm chỉnh, đường hoàng ngồi đối diện.
Lý Mại bị cậu nhìn đến mức bối rối, đành cạn sạch ly rượu còn lại của mình.
“Không có chuyện đó đâu!”
…
“Ồ.”
Loại rượu thủ công ở đây rất ngon vị đậm đà, không thuộc kiểu rượu ngọt nhẹ nhưng hương thơm rất đặc biệt.
Xe của Lý Mại đỗ gần cửa sổ, Thang Tư vô tình hay cố ý liếc về phía đó.
Lý Mại cũng nhìn theo ánh mắt cậu vài lần nhưng chẳng thấy gì cả.
“Sao vậy? Muốn về rồi à? Nếu thế thì đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Thang Tư cụp mắt, thở dài nhẹ như đang cố tỉnh táo lại. Thật ra cậu muốn ra ngoài hóng gió một chút, quá nóng nên cảm giác đầu óc như đang bốc cháy.
“Trên xe anh… có thứ gì phải không?” Thang Tư hít một hơi rồi hỏi.
Lý Mại lại nhìn về phía xe, tưởng rằng có ai đó muốn trộm xe. Làm sao có thể?!
“Hả? Thứ gì cơ?”
Thang Tư vốn đã hơi mơ màng, bị hỏi lại càng mơ hồ hơn. Chẳng lẽ mình lại nghĩ nhầm?
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải là có hoa sao?”
Rồi cậu thấy bác sĩ Lý ngẩn ra một lúc, sau đó đứng phắt dậy.
Không biết anh định làm gì. Chạy đi trả tiền à? Xin lỗi, tôi đã trả trước rồi, hehe!
Có người vỗ vai cậu, Thang Tư từ từ quay lại, hóa ra là ông chủ quán – người đã châm rượu cho cậu ba lần.
“Chào bạn, có muốn để lại một bức ảnh không?”
Ông chủ hỏi, tay cầm một chiếc máy chụp ảnh lấy liền.
Lý Mại vội từ chối:
“Không cần đâu, đợi tôi chút.”
Ấy thế nhưng Thang Tư lại rất thoải mái:
“Được thôi, chụp đi.”
Máy ảnh lấy liền cần một chút thời gian để hiện ảnh. Thang Tư dùng tay che tấm ảnh lại, che một lúc rồi lắc lắc.
Đây là bức ảnh đầu tiên quý giá của cả hai. Đáng tiếc là không được mang về, ảnh chụp đều được lưu giữ tại quán.
Thang Tư nhìn tấm ảnh một lúc, ngẩn ngơ suy nghĩ rồi cảm ơn ông chủ mà không để ý rằng bác sĩ Lý đã lén ra ngoài.
Nhưng khi cậu đẩy cửa ra, đã thấy Lý Mại cầm bó hoa đi tới.
Tim cậu khẽ rung lên, rồi đập càng lúc càng mạnh. Cậu chưa từng nhận được hoa bao giờ.
“Bó hoa này vốn định tặng cậu.” Lý Mại đưa hoa cho cậu.
Thang Tư nhìn bó hoa, cậu không rành về hoa, không biết đây là loại gì, càng không rõ ý nghĩa của nó.
Nhưng rất đẹp.
Men rượu như lại lên men lần nữa trong cơ thể cậu, đạt đến nồng độ cao nhất. Cậu thực sự thấy rất choáng váng, quá kỳ lạ, mình lại có thể uống say được sao?! Đúng là hoài nghi cuộc đời!
“Tại sao lại tặng hoa cho tôi? Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi.”
Cậu biết mình đang thốt ra vài điều vô nghĩa, nhưng cậu chỉ muốn được nói ra.
Lý Mại kéo nhẹ cánh tay của cậu, dẫn cậu qua một bên để tránh xa lề đường lớn.
Thang Tư lại cảm thấy mình vẫn tỉnh táo lắm, cậu vẫn nhận ra đường về, đi thẳng một đoạn rồi rẽ trái là tới.
Cậu ôm bó hoa, Lý Mại đi bên cạnh, giờ cả hai đang trên đường về nhà. Bầu không khí thực sự khiến người ta bối rối.
“Cậu nhận ra rồi đúng không?” Lý Mại đột nhiên hỏi.
“Nhận ra gì cơ?”
“Thực ra…”
“Thực ra gì?” Thang Tư cảm thấy mình bây giờ rất thiếu kiên nhẫn, không kiên nhẫn trả lời, không kiên nhẫn chờ đợi, chỉ muốn nghe.
Hai người tiếp tục bước đi vài bước. Ánh đèn đường vàng nhạt kéo bóng họ dài ra, bóng hai người gần sát vào nhau.
Lý Mại dẫm lên cái bóng, thở dài một tiếng:
“Vì sao tặng hoa cho em? Là bởi anh nhận ra mình thực sự thích em. Vì sao lúc nãy không đưa? Là vì anh sợ em không có cảm giác gì với anh.”
“Không có ý định chuốc say em, thật đấy. Anh không quen ông chủ quán, anh thề!”
“Lần trước cũng thế, anh cố tình ở bệnh viện chờ em đến xem mèo, còn hỏi em có thích con trai không.”
…
Hình như bác sĩ Lý nói rất nhiều điều ở bên cạnh cậu nhưng Thang Tư ngoài câu đầu tiên ra thì chẳng nhớ được gì nữa.
Gió đêm thổi qua rất dễ chịu, bước chân cậu nhẹ bẫng, bó hoa trong tay tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Cảm giác như tinh thần được lấp đầy, cơn buồn ngủ do rượu kéo đến, não bộ hoàn toàn thả lỏng.
“Ừm!” Thang Tư khẽ đáp một tiếng.
Lý Mại có chút hối hận vì đã không cản cậu uống rượu. “Vậy, em thì sao?”
Thang Tư cười nhẹ, lại lắc lắc bó hoa trong tay.
“Chưa từng có ai tặng hoa cho em.” Cậu nói.
“Ừm.”
“Nếu không có cảm giác gì với anh, em đã không nhận rồi.” Thang Tư dụi dụi mũi, lại đá một viên đá nhỏ dưới chân.
Lý Mại cảm thấy tửu lượng của mình đúng là rất kém, nhưng hôm nay rượu ngấm chậm, giờ anh mới bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Thang Tư bước đi loạng choạng, vai chạm vào vai Lý Mại vài lần.
Rồi khi rẽ vào con đường nhỏ quen thuộc gần khu chung cư, tay cậu bị nắm lấy.
Nhanh thật, đã về đến đây rồi.
Đêm đã khuya, ở con đường nhỏ này, những đôi tình nhân hẹn hò đã đổi lượt. Trên băng ghế bên cạnh, có một đôi đang tựa đầu sát vào nhau, trên lưng họ còn đeo balo.
Thang Tư liếc nhìn một cái rồi rời mắt đi, theo phản xạ li.ếm môi.
Gần đến cổng khu chung cư, cậu khẽ hắng giọng.
“Ờm, em đến nơi rồi.”
“Anh có muốn lên nhà ngồi chơi không?” – cậu không hề nói câu này ra.
“Ừm.”
Lý Mại vẫn chưa buông tay, Thang Tư cảm giác tay mình sắp đổ mồ hôi vì bị nắm chặt.
Người cậu vẫn nóng như có ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy, dần lan tỏa ra ngoài.
Đột nhiên, cậu cảm thấy tay mình bị kéo nhẹ một cái, sau đó một luồng hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu.
“Thực sự không nỡ xa em.” Bác sĩ Lý thì thầm bên tai, rồi ôm cậu một cái.
Đầu Thang Tư tựa vào hõm vai của Lý Mại, cảm giác không thực thế nào. Cậu ngẩn ngơ vài giây, rồi khi tập trung lại nhìn thấy một cậu bé mang ván trượt từ trên xe bố mẹ bước xuống. Bố cậu bé xách balo, còn mẹ thì cầm một hộp đồ ăn khuya.
Chỉ trong khoảnh khắc, Thang Tư cảm thấy như mình tỉnh rượu hơn một nửa.
Cậu khẽ lùi lại, tạo khoảng cách với Lý Mại.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Lý Mại thấy đôi mắt của Thang Tư rất tỉnh táo, ánh nhìn sâu thẳm.
“Anh vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi.” Thang Tư nhìn Lý Mại, nói.
Lý Mại không hiểu, im lặng vài giây.
Thang Tư xoa xoa tai mình như một hành động nhỏ khi bối rối.
“Em chưa nói với anh, em là trẻ mồ côi.” Thang Tư nhìn Lý Mại, nói.
Lý Mại sững sờ một giây, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
“Thì sao chứ? Anh thích em, không phải thích bố mẹ em.”
Thang Tư gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
“Thật ra tính cách em rất tệ. Anh có thể chưa biết rõ con người thật của em, nhưng thật ra em chẳng được lòng người khác đâu.” Thang Tư nói rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Lý Mại nhíu mày, không hiểu tại sao cậu lại nghĩ vậy. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Thang Tư với vẻ ngoài sắc sảo, khi nói chuyện lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ, có thể khiến người khác vừa yêu thương vừa đau lòng.
Một người đáng yêu như thế, sao có thể nói mình không được lòng người khác?
Thang Tư vẫn tiếp tục nói
“Em là người từ nông thôn đến, không phải dân bản địa, hơn nữa công việc của em không ổn định. Sau này có thể còn không có lương hưu. Thật đấy, anh nghĩ kỹ lại đi. Em rất dễ khiến người ta ghét, ngay cả bố mẹ em cũng thế. Nếu… nếu anh không hiểu rõ em mà nói thích em, sau này nếu ghét em thì… em không chịu được đâu… em…”
Dòng suy nghĩ như bị đứt đoạn, lời nói hoàn toàn không có logic.
Thang Tư bực bội lắc đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
“Em…”
Giây tiếp theo, một bóng tối phủ xuống, miệng cậu bị chặn lại. Những lời chưa nói xong bị nuốt ngược vào bụng.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, ngây ngô và vụng về. Thang Tư theo bản năng đáp lại nhưng bỗng cảm nhận được vị mặn của nước mắt.
Trái tim như lỡ mất một nhịp.
Bởi cậu chắc chắn đó không phải là nước mắt của mình.
Thời gian thực sự có thể xóa nhòa nhiều thứ. Hiện tại, Thang Tư không còn quá đau lòng khi nghĩ về quá khứ, nói ra cũng không còn mang nặng cảm xúc.
Thời gian sẽ lấy đi nhiều thứ.
Nhưng nó cũng sẽ mang đến một người biết đau lòng vì tôi.