Mệnh Trời Khó Trái

Chương 6: Mây Phủ Long Sàng



Những ngày xuân ngọt ngào chưa kéo dài được bao lâu thì mây đen bắt đầu kéo đến phủ lên hoàng thành Đại Thương. Tin tức về sức khỏe của Hoàng đế ngày một xấu đi bắt đầu được lan truyền trong triều đình, ban đầu chỉ là những lời thì thầm, sau đó ngày càng trở nên công khai hơn. Hoàng đế thường xuyên ho khan, sắc mặt mệt mỏi, số lần thượng triều cũng thưa dần. Các thái y giỏi nhất được triệu tập vào cung ngày đêm túc trực, nhưng bệnh tình của Hoàng đế dường như không hề thuyên giảm.

Không khí trong triều trở nên căng thẳng và nặng nề. Các hoàng tử khác, những người trước đây bị tài năng của Mộ Dung Khanh làm lu mờ, giờ đây bắt đầu rục rịch hoạt động, những phe phái âm thầm hình thành, những âm mưu bắt đầu được nhen nhóm trong bóng tối. Cuộc chiến tranh giành ngai vàng luôn là điều tàn khốc nhất chốn cung đình.

Mộ Dung Khanh, dù đã là Tĩnh Vương nhàn tản, cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài vòng xoáy đó. Với tư cách là một trong những hoàng tử được Hoàng đế yêu thương nhất, lại có tài năng và đức độ, chàng không tránh khỏi sự chú ý và nghi kỵ của các thế lực khác. Nhưng điều khiến chàng lo lắng hơn cả chính là bệnh tình của phụ hoàng.

Chàng dành nhiều thời gian hơn trong cung để thăm nom, tự mình xem mạch, kê đơn thuốc cho Hoàng đế. Chàng vận dụng hết kiến thức y học uyên bác của mình, tìm kiếm những phương thuốc quý hiếm nhất, nhưng dường như tất cả đều vô hiệu trước căn bệnh lạ của phụ hoàng. Nhìn người cha tôn kính ngày một tiều tụy, Mộ Dung Khanh lòng đau như cắt. Chàng nhận ra, dù y thuật có cao siêu đến đâu, cũng có những giới hạn không thể vượt qua, nhất là khi đối mặt với ý trời và quy luật sinh tử.

Tiêu Phong cảm nhận được nỗi lo lắng và ưu phiền ngày càng trĩu nặng trong lòng Mộ Dung Khanh. Hắn không thể giúp chàng trong việc chữa bệnh cho Hoàng đế, cũng không thể can dự vào những tranh đoạt phức tạp chốn cung đình. Điều duy nhất hắn có thể làm là ở bên cạnh chàng nhiều hơn, lặng lẽ lắng nghe những tâm sự không lời, dùng sự hiện diện vững chắc của mình để tiếp thêm sức mạnh cho chàng. Hắn tăng cường canh gác quanh Tĩnh Vương phủ, âm thầm loại bỏ những kẻ khả nghi lảng vảng xung quanh, cố gắng tạo ra một không gian an toàn nhất có thể cho người mình yêu.

Năm cánh anh đào tung bay trong gió

Vào một đêm cuối xuân, khi Mộ Dung Khanh vừa trở về phủ với vẻ mặt mệt mỏi sau một ngày dài túc trực trong cung, thì lệnh triệu khẩn cấp từ hoàng cung lại truyền đến. Sắc mặt Tiểu Trúc Tử trắng bệch khi vào bẩm báo: "Điện hạ, Hoàng thượng... Hoàng thượng... nguy kịch rồi!"

Tim Mộ Dung Khanh như ngừng đập trong giây lát. Chàng vội vàng khoác lại áo bào, không kịp nói gì với Tiêu Phong đang có mặt ở đó, chỉ kịp nhìn hắn một cái thật sâu, ánh mắt ẩn chứa muôn vàn cảm xúc phức tạp, rồi vội vã cùng Tiểu Trúc Tử lên kiệu vào cung.

Tiêu Phong đứng lặng trong sân phủ, nhìn theo chiếc kiệu xa dần trong bóng đêm. Lòng hắn nặng trĩu một nỗi bất an không tên. Hắn biết, đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm định mệnh, không chỉ với Mộ Dung Khanh, mà còn với cả Đại Thương, và với cả mối tình vừa chớm nở nhưng đã sâu đậm của họ.

Tại tẩm cung của Hoàng đế, không khí nặng nề như muốn đông đặc lại. Hoàng đế nằm trên long sàng, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt già nua hằn sâu vẻ mệt mỏi và đau đớn. Các phi tần, hoàng tử, công chúa và đại thần cốt cán đều đã có mặt, quỳ rạp quanh long sàng, tiếng khóc nỉ non không dứt.

Khi Mộ Dung Khanh bước vào, Hoàng đế gắng gượng mở mắt, vẫy tay ra hiệu cho chàng đến gần. Các hoàng tử khác nhìn chàng với ánh mắt phức tạp, có kẻ ghen tị, có kẻ dò xét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mộ Dung Khanh quỳ xuống bên long sàng, nắm lấy bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt của phụ hoàng, giọng nghẹn ngào: "Phụ hoàng..."

Hoàng đế nhìn chàng thật lâu, ánh mắt vừa yêu thương, vừa nghiêm khắc, lại có cả sự nuối tiếc. Ngài dùng chút sức lực cuối cùng, giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng: "Khanh nhi... con lại đây... Trẫm có chuyện muốn nói riêng với con..." Ngài ra hiệu cho mọi người lui ra ngoài.

Khi trong tẩm cung chỉ còn lại hai cha con, Hoàng đế mới khó khăn cất lời, tiết lộ một sự thật khiến Mộ Dung Khanh sững sờ. Việc phong chàng làm Tĩnh Vương nhàn tản năm xưa, chính là để bảo vệ chàng khỏi sự tranh đoạt tàn khốc của các hoàng tử khác, để ngài có thời gian dọn dẹp những kẻ phản trắc trong triều, chuẩn bị một con đường sạch sẽ nhất cho người kế vị mà ngài đã chọn – chính là chàng.

"Khanh nhi..." Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, nước mắt già nua lăn dài trên má. "Con thông minh, nhân hậu, lại không ham quyền lực... Nhưng ngôi vị này, ngoài con ra, không ai có thể gánh vác được... Các hoàng huynh của con... kẻ thì bất tài, kẻ lại quá tham vọng và tàn nhẫn... Giao giang sơn này cho chúng, chẳng khác nào hủy hoại cơ nghiệp tổ tông, đẩy bá tánh vào cảnh lầm than..."

"Phụ hoàng..." Mộ Dung Khanh bàng hoàng, không nói nên lời. Gánh nặng này quá lớn, quá đột ngột.

"Hãy hứa với trẫm..." Hoàng đế thở dốc, giọng nói yếu dần. "Hãy làm một minh quân... yêu dân như con... bảo vệ cơ nghiệp Đại Thương... Đừng phụ lòng trẫm... đừng phụ sự kỳ vọng của bá tánh..."

Mộ Dung Khanh nhìn sâu vào mắt phụ hoàng, thấy được sự tin tưởng, sự kỳ vọng và cả nỗi đau đớn của một vị vua sắp phải từ giã cõi đời. Chàng biết mình không thể từ chối. Nước mắt lăn dài, chàng trịnh trọng cúi đầu: "Nhi thần... xin tuân mệnh phụ hoàng!"

Hoàng đế mỉm cười mãn nguyện, rồi từ từ nhắm mắt lại, hơi thở cuối cùng nhẹ nhàng trút ra.

Mộ Dung Khanh quỳ đó, lặng người đi. Ngoài nỗi đau mất cha, trong lòng chàng còn là sự hoang mang tột độ. Ngôi vị cửu ngũ chí tôn, quyền lực tối thượng, trách nhiệm nặng nề... tất cả đột ngột đổ ập xuống vai chàng. Và còn Tiêu Phong... Tình yêu của họ, hẹn ước dưới gốc đào hoa... tất cả sẽ đi về đâu khi chàng trở thành Đế vương?

Mây đen thực sự đã phủ kín bầu trời, báo hiệu một cơn bão tố sắp sửa ập đến, cuốn phăng đi những ngày tháng bình yên ngắn ngủi vừa qua.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com