Xuân về, kinh thành lại ngập tràn sức sống. Những cơn mưa phùn lất phất gột rửa đi bụi bặm của mùa đông, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, trăm hoa đua nở. Và đẹp nhất, có lẽ là rừng đào cổ thụ ở ngoại ô phía Nam kinh thành, nơi mỗi độ xuân về lại nở rộ một màu hồng phấn mộng ảo, cánh hoa bay rợp trời như một cơn mưa tình tứ.
Đó là nơi Mộ Dung Khanh yêu thích nhất. Chàng nói, vẻ đẹp rực rỡ nhưng ngắn ngủi của hoa đào luôn khiến chàng suy ngẫm về sự vô thường của kiếp người.
Một buổi chiều xuân ấm áp, sau khi xong việc công, Tiêu Phong nhận được lời nhắn của Mộ Dung Khanh hẹn hắn đến rừng đào. Khi Tiêu Phong cưỡi ngựa đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ.
Dưới gốc đào cổ thụ nhất, hoa nở dày đặc như mây hồng, Mộ Dung Khanh đứng đó, vẫn là bạch y như tuyết, tay cầm một bầu rượu nhỏ. Gió xuân thổi nhẹ làm lay động vạt áo và những cánh hoa đào xung quanh chàng, khung cảnh đẹp tựa tranh vẽ, thoát tục đến siêu thực. Chàng quay lại nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh ý cười, trong veo và sâu thẳm hơn cả bầu trời xuân.
"Tướng quân đến rồi." Giọng nói của chàng hòa vào tiếng gió và hương hoa, trở nên dịu dàng lạ thường.
Tiêu Phong xuống ngựa, bước về phía chàng, tim đập rộn ràng. "Vương gia..."
"Hôm nay không có Vương gia, cũng không có Tướng quân." Mộ Dung Khanh ngắt lời, đưa bầu rượu cho hắn. "Chỉ có Mộ Dung Khanh và Tiêu Phong, cùng thưởng hoa đào và uống rượu xuân, có được không?"
Tiêu Phong ngẩn người nhìn chàng, rồi bật cười, một nụ cười sảng khoái hiếm thấy. Hắn nhận lấy bầu rượu, ngửa cổ tu một ngụm lớn. Rượu xuân cay nồng, thấm vào lòng lại hóa thành vị ngọt ngào.
Hai người ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới gốc đào, tựa lưng vào thân cây xù xì. Cánh hoa đào theo gió khẽ rơi trên tóc, trên vai họ. Họ im lặng ngắm nhìn biển hoa hồng phấn trải dài trước mắt, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió vi vu và tiếng chim hót líu lo đâu đó.
Sự im lặng kéo dài, nhưng không hề gượng gạo. Dường như mọi lời nói lúc này đều trở nên thừa thãi. Chỉ cần được ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc bình yên tuyệt đẹp này, đã là quá đủ.
Bất chợt, Mộ Dung Khanh cất giọng hát khe khẽ. Thanh âm của chàng trong trẻo, trầm ấm, mang theo một nỗi niềm sâu lắng, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng:
"Thượng Da!
Ngã dục dữ quân tương chi,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sơn vô lăng,
Giang thủy vi kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt!"
Tiêu Phong sững sờ.
Hắn quay sang nhìn chàng, thấy ánh mắt Mộ Dung Khanh đang nhìn thẳng vào mình, trong đôi mắt ấy chứa đựng tình ý sâu nặng không cách nào che giấu. Gò má chàng thoáng ửng hồng dưới ánh nắng chiều, đẹp đến nao lòng.
Trái tim Tiêu Phong như vỡ òa trong lồng ngực. Hắn không thể tin được. Niềm hạnh phúc quá lớn lao và bất ngờ khiến hắn không thốt nên lời. Hắn chỉ biết đưa tay ra, run rẩy nắm lấy bàn tay đang đặt hờ trên vạt áo của Mộ Dung Khanh. Bàn tay ấy hơi lạnh, nhưng lại mềm mại lạ thường.
Mộ Dung Khanh không rút tay lại, ngược lại còn khẽ siết chặt lấy tay hắn. Chàng nhìn hắn, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc và cả một chút e dè. "Tiêu Phong... Chàng hiểu ý ta chứ?"
Tiêu Phong gật đầu lia lịa, cổ họng nghẹn lại vì xúc động. Hắn kéo Mộ Dung Khanh vào lòng, ôm chặt lấy thân hình mảnh mai ấy. "Khanh... Ta hiểu... Ta cũng vậy..." Hắn chỉ có thể lắp bắp được như thế, nhưng hắn biết Mộ Dung Khanh hiểu.
Năm cánh anh đào tung bay trong gió
Dưới gốc đào hoa nở rộ, giữa cơn mưa cánh hoa hồng phấn, hai trái tim đã tìm thấy nhau, hòa chung một nhịp đập.
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa họ càng thêm khăng khít. Dù vẫn phải che giấu thế gian, nhưng khi chỉ có hai người, họ không còn ngần ngại thể hiện tình cảm. Tĩnh Vương phủ trở thành thế giới riêng của họ. Có những ngày, Mộ Dung Khanh vào bếp nấu vài món ăn thanh đạm, Tiêu Phong sẽ ở bên cạnh nhặt rau, nhóm lửa, vụng về nhưng đầy hứng thú. Có những đêm, họ cùng nhau đọc sách dưới ánh đèn, hoặc đánh một ván cờ, người trầm tư suy nghĩ, người chống cằm lặng ngắm. Những khoảnh khắc bình dị ấy lại chứa đựng sự ngọt ngào và ấm áp vô biên.
Tiêu Phong cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Hắn ước gì có thể vứt bỏ hết mọi thứ - chức tước, binh quyền, danh vọng - để cùng Mộ Dung Khanh tìm một nơi thôn dã yên bình, sống một cuộc đời tự do tự tại, ngày ngày cùng nhau hái thuốc, đọc sách, sớm tối có nhau. Hắn tin rằng, chỉ cần có Khanh bên cạnh, dù ở đâu, dù làm gì, cũng đều là hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc thường quá đỗi mong manh, tựa như những cánh hoa đào kia, đẹp rực rỡ đấy, nhưng cũng có thể tan tác chỉ sau một cơn gió thoảng.