Thấy hắn ngồi trơ một mình, còn lại thì chen chúc phía sân khấu, người đó vội hỏi:
“Huynh đài, hôm nay diễn vở gì mà náo nhiệt vậy?”
Vạn Sự Tri còn đang bực mình chưa nguôi, hờ hững trả lời:
“Mẫu Đơn Xanh!”
Người kia hai mắt sáng lên:
“Mẫu Đơn Xanh?! Ba năm trước từng làm mưa làm gió khắp kinh thành! Ta còn từng xem nữa kìa!
“Không ngờ phần hậu cuối cùng cũng viết xong rồi! Chà, đợi mãi mới đến ngày này!”
Hắn ngó đông ngó tây, chỉ thấy biển người như tường vách chắn kín lối đi, chẳng thấy được lấy một góc sân khấu.
Chỉ đành ngồi xuống cạnh Vạn Sự Tri, buồn bã than:
“Chậc... e là hôm nay chẳng mua nổi vé nữa rồi...”
Vạn Sự Tri vừa nghe thấy có rượu uống, mắt đảo lia lịa, bèn lập tức lên giọng:
“Huynh đài muốn biết phần quyển hạ nói gì không?”
Người kia vội đáp:
“Dĩ nhiên là muốn!”
“Vậy thì mời ta một bình Bích Lộ đi, ta kể cho nghe!”
Người nọ chẳng chần chừ, gọi ngay tiểu nhị, móc mấy đồng tiền đồng đưa tới.
Rượu nóng trôi vào lòng, Vạn Sự Tri lập tức phấn khởi, xắn tay áo, ngửa đầu lớn tiếng:
“Nghe ta, Vạn Sự Tri kể chuyện, còn hay hơn cả bọn trên đài diễn tuồng kia!”
“Lần trước nói đến chỗ — Thẩm Uyển Nga lòng mến Cố Xán, Xa Tĩnh Phương theo đuổi Tạ Anh, tài tử giai nhân tâm ý tương thông, còn bọn công tử ăn chơi thì lộ rõ mặt xấu xí!”
“Còn lần này mở màn là thế này — Hai công tử nhà họ Lưu và họ Xa thấy kết quả thi thơ đã định, nhưng cả hai lại vẫn muốn cưới Thẩm Uyển Nga.
Công tử họ Xa bèn đề nghị:
‘Vậy ta gả muội muội Tĩnh Phương của ta cho huynh, còn ta sẽ cưới Uyển Nga.’
“Công tử họ Lưu nghĩ một hồi, cũng gật đầu ưng thuận.”
“Chỉ là... khi công tử họ Xa về báo tin cho Tĩnh Phương, nàng lại nói:
‘Ta yêu người tài hoa, đương nhiên cũng cần khảo xét tài học của hắn. Đến hôm đó, ta ngồi sau rèm ra đề, nếu hài lòng, ắt sẽ thuận lòng gả.’”
“Công tử họ Lưu nghe vậy, trong bụng nghĩ: ‘Ta đã có Tạ Anh làm tay viết thay, chẳng sợ gì!’ nên bèn mạnh dạn đáp ứng.”
“Đến ngày khảo thơ, Tĩnh Phương vẫn dùng đề tài ‘Mẫu Đơn Xanh’.
Nhưng khi thấy bài thơ hắn nộp lên, nàng cười không dứt, liền truy hỏi mấy lần.
Công tử họ Lưu tuy chột dạ, nhưng vẫn khăng khăng bảo là mình làm.”
“Nào ngờ Tĩnh Phương cười mắng thẳng một câu —
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
‘Đây là một bài vè tự chửi mình là... rùa đen đó!’”
“Công tử họ Lưu vừa nhìn bài thơ kia, tức đến nỗi mũi lệch qua một bên, lập tức đuổi Tạ Anh ra khỏi phủ!”
“Hóa ra, Tạ Anh sớm đã biết hai công tử họ Lưu và họ Xa đều là lũ ngu ngốc vô tài, Xa công tử mà được xếp hạng nhì, át hẳn là do có người viết thay.
Khi biết người viết thay ấy chính là Xa Tĩnh Phương, trong lòng cũng nảy sinh thiện cảm.
Lại nghe công tử họ Lưu lớn tiếng đòi cưới nàng, hắn liền cố tình làm ra một bài vè tự chửi, khiến y mất hết thể diện trước giai nhân.”
“Nhưng cho dù như thế, Xa công tử vẫn ỷ vào thân phận huynh trưởng, cố tình ép Tĩnh Phương phải gả cho Lưu công tử.”
“Tĩnh Phương sống c.h.ế.t không chịu, quan hệ hai người từ đó rạn nứt.”
“Chẳng bao lâu sau, nhà họ Thẩm lại lần thứ hai mở thi hội tuyển phò mã.”
“Lần này, phụ thân nàng – Thẩm lão gia – đích thân canh giữ phòng thi, không để hai công tử họ Lưu, họ Xa có chút cơ hội gian lận nào.”
“Kết quả là —— cả hai người kia, đến một chữ cũng không làm ra được!”
“Thẩm lão gia tức đến mức râu mép dựng đứng, đập bàn chỉ ghế, cuối cùng quyết định chọn Cố Xán làm rể.”
“Cố Xán và Tạ Anh vốn là bạn hữu, bèn kể lại chuyện Tạ Anh từng thay công tử họ Lưu làm thơ, sau đó bị đuổi khỏi Lưu phủ.”
“Thẩm Uyển Nga nghe xong, cũng thấy Tạ Anh là người có tài có nghĩa.”
“Lại được biết, Tạ Anh sớm đã thầm mến Xa Tĩnh Phương, còn công tử họ Lưu thì mặt dày giành cưới trước, Xa công tử lại ép muội gả đi...”
“Lập tức, Thẩm lão gia mời cả hai người đến phủ, gọi nhận mình làm nghĩa phụ, đích thân chủ trì hôn sự.”
“Hai công tử họ Lưu và họ Xa liền náo loạn, trước thì trách Thẩm lão gia xen vào chuyện nhà người khác, sau lại nói — nếu đã muốn chọn theo tài học, thì hãy đợi tới kỳ thi mùa thu, đợi dán bảng vàng thì mới tỏ chân tài.”
“Họ vốn chẳng thể đỗ! Thế nên lập mưu đút lót người báo danh sách, trước khi bảng dán ra thì tung tin giả mình đã đậu.”
“Tối đó bèn tổ chức thành thân ngay, mong rằng ‘gạo nấu thành cơm’, sau này có lộ tẩy cũng đã muộn rồi.”
“Hai người cứ tưởng kế hoạch này chu đáo vô ngần.”
“Nào ngờ sau thu thi, kẻ giả mạo báo tin thì có, nhưng Thẩm lão gia không tin lời, vẫn nhất quyết đón rể là Cố Xán và nhận nghĩa tử Tạ Anh.”
“Hai vị tiểu thư cũng cứng cỏi không chịu gả đi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Đang cãi vã thì người báo danh sách thật sự đến nơi, hô vang ——”
“Tạ Anh đứng đầu bảng, Cố Xán hạng nhì, còn hai công tử họ Lưu và họ Xa —— danh không thấy, bóng chẳng còn!”
“Hai người biết chuyện bại lộ, xấu hổ vô cùng, định chuồn thì bị Thẩm lão gia gọi giữ lại.”
“Ông hỏi Xa công tử: ‘Ngươi có thể gả muội muội mình cho Tạ Anh chăng?’”
“Xa công tử đành gật đầu.”
“Lại gọi Lưu công tử: ‘Ngươi tuy chẳng cưới được người, song có thể làm người mai mối cũng tốt.’”
“Lưu công tử vừa thẹn vừa giận, nhưng chỉ có thể cúi đầu vâng lời.”
“Từ đó, Tạ Anh và Xa Tĩnh Phương, Cố Xán và Thẩm Uyển Nga, đều nên duyên cầm sắt!”
“Một trận phân cao thấp giữa giả và thật, cuối cùng có tình nhân cũng được đoàn viên!”